Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2778: Còn không cút, chết ! (1)

Chương 2778: Còn không cút, chết ! (1)
Những con quạ màu máu này rất khó chơi, thực lực có thể so với Giới Vương Quy Nhất cảnh, lui tới thành đàn.
Một khi bị nhốt, Giới Vương Động Vũ cảnh cũng hữu tử vô sinh.
Một đường xung phong, Tô Dịch đã phát hiện, như là chuyển sinh, khô héo, bỉ ngạn, trầm luân các áo nghĩa cấu thành luân hồi đại đạo này, có thể thoải mái mà thu thập sinh linh quỷ dị bực này.
"Xem ra, lũ quạ máu này không phải vật còn sống thật sự, mà là do oan hồn mất đi biến thành, nắm giữ lực lượng lôi đình nguyền rủa, cho nên mới sẽ khó chơi như vậy..."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Đang nghĩ, hắn đột nhiên nhíu mày.
Dưới bầu trời phía trước, sấm sét màu máu mãnh liệt, không ngừng có con quạ màu máu lao ra, mênh mông cuồn cuộn, ngăn cản ở con đường phía trước.
Cho người ta cảm giác, giống như chúng nó đang nghe theo mệnh lệnh, vô luận như thế nào cũng muốn mang Tô Dịch lưu lại trên cánh đồng hoang này.
Cũng ngay tại một chớp mắt này, trong thần niệm của Tô Dịch, bắt giữ được một hình ảnh
Phía đông, cách ba ngàn trượng, cắm mười sáu cây cờ trận màu đen, cờ trận bay phất phới, chợt hiện ra từng đợt đạo văn ký hiệu tối nghĩa kỳ dị.
Trung ương mười sáu cây cờ trận, một ông lão khô gầy mặc áo bào da thú, tóc thưa thớt ngồi khoanh chân.
Da thịt ông lão khắc vô số hình xăm đồ đằng rậm rạp, giữa hai tay nâng một khối đạo ấn quanh quẩn từng luồng tiên quang.
Môi lão mấp máy, lẩm bẩm.
Theo âm tiết tối nghĩa khuếch tán, mười sáu cây cờ trận màu đen xung quanh không ngừng nổ vang, chợt hiện ra lực lượng cấm trận kỳ dị, hướng thẳng về trong dòng sông sấm sét màu máu trên bầu trời.
Sau đó, vô số quạ máu theo đó từ trong dòng sông sấm sét lao ra...
Khi chú ý tới một màn này, sắc mặt Tô Dịch trở nên lạnh như băng.
Quả nhiên, sau lưng trận sát kiếp này, có người ở trong bóng tối thao túng!
"Hả?"
Ông lão khô gầy áo bào da thú kia như có phát hiện, bỗng đứng dậy.
Hầu như cùng lúc đó, một dải kiếm khí nghìn trượng vô cùng chói mắt, như cửu thiên ngân hà bùng nổ chém tới.
Ầm ầm!
Kiếm khí chém xuống, mười sáu cây cờ trận màu đen nổ tung.
Mặt đất cũng bị bổ ra một khe rãnh thật lớn sâu không lường được.
Từng đàn con quạ màu máu phân bố khu vực phụ cận kia, cũng theo đó hủy diệt ở trong một đạo kiếm khí khủng bố này.
Ông lão áo bào da thú đã hiểm lại càng hiểm hơn tránh được một đòn này, khi thấy một màn này, không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Đây là lực lượng một người trẻ tuổi Đồng Thọ cảnh có thể nắm giữ?
Ầm!
Còn chưa chờ ông lão áo bào da thú phản ứng, Tô Dịch đã thuấn di tới, vung kiếm đánh tới.
Đôi mắt thâm thúy của hắn tràn đầy lạnh nhạt, ra tay không chút khách khí.
Không oán không thù, lại ở lúc đi ngang qua cánh đồng hoang này, bị một lão gia hỏa tính kế, mặc cho ai có thể không tức?
"Đi!"
Ông lão áo da thú rút ra một khối đạo ấn tiên quang quanh quẩn kia, mài mòn hủy diệt kiếm khí Tô Dịch chém tới.
Hử?
Tô Dịch có chút bất ngờ.
Đạo ấn này cực kỳ thần dị, khắc tiên quang, thế như núi thần áp chế không gian, uy năng cường đại vượt quá tưởng tượng.
"Tiểu hữu cớ gì phải ra tay với lão phu?"
Ông lão áo bào da thú trầm giọng nói.
Tô Dịch không để ý tới, cầm kiếm giết tới.
Kiếm khí như thủy triều, rực rỡ lóa mắt, tốc độ nhanh như phi quang.
Thủ đoạn cường thế sắc bén đó, chém giết ông lão áo bào da thú cực kỳ nguy hiểm, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Nếu không phải đạo ấn trong tay lão uy năng thần diệu, chỉ là một phen công kích này, cũng có thể khiến lão bị thương nặng.
"Đốt!"
Ông lão áo bào da thú lưỡi nở sấm mùa xuân.
Ở trên người lão, từng hình xăm đồ đằng chợt hiện ra, hóa thành từng vị ma thần khí tức khủng bố, chém giết về phía Tô Dịch.
"Vu đạo truyền thừa?"
Tô Dịch nhíu mày, động tác trong tay không ngừng chút nào, vung kiếm cứng đối cứng với lão.
Ầm ầm!
Mảng thiên địa này hỗn loạn, ánh lửa càn quét.
Trong chớp mắt, từng hư ảnh ma thần kia nứt nẻ, bị kiếm khí vô song nghiền nát.
Ông lão áo bào da thú hít ngụm khí lạnh, xoay người bỏ chạy.
Bóng người khô gầy của lão hóa thành một con dơi thật lớn, xé rách không gian, trong chớp mắt đã chạy xa mấy ngàn trượng, tốc độ cực nhanh.
Ngoài ra, vô số quạ máu như rợp trời rợp đất lao về phía Tô Dịch, ngăn cản hắn đuổi bắt.
Huyền Hoàng Tạo Hóa Kiếm trong tay Tô Dịch chợt biến đổi, hóa thành một cây cung lớn phong cách cổ xưa tự nhiên, không chút do dự kéo căng dây cung.
Ông!
Dây cung nổi lên tiếng phong lôi, Huyền Hoàng Mẫu Khí dày nặng bốc hơi.
Một mũi tên thần do phi quang pháp tắc đan xen thành, xuất hiện ở trên dây cung.
Theo Tô Dịch tâm niệm khẽ động.
Ầm!
Thiên địa chợt run rẩy dữ dội, như thần âm vang vọng cửu thiên thập địa.
Một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt, nghiền nát con quạ màu máu ngăn cản ở trên đường, cứng rắn nổ tung không gian, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Dưới bầu trời nơi cực xa
Ầm!
Một tiếng vang trầm cất lên, con dơi khổng lồ kia ông lão áo bào da thú hóa thành, bị mũi tên xuyên thủng thân thể, máu tươi như tác nước bắn tung tóe.
"Khốn kiếp!"
Ông lão áo bào da thú tức giận.
Lão đã khôi phục thân người, chỗ vai trái xuất hiện một lỗ máu to bằng nắm tay, một luồng kiếm khí bá đạo hãy còn tràn ngập ở miệng vết thương, ăn mòn một thân sinh cơ của lão.
Sắc mặt lão cũng trở nên trắng bệch, cả người đang run nhè nhẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận