Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 202: Nam nhi có lệ (2)

Chương 202: Nam nhi có lệ (2)
"Tô ca, Trà Cẩm kia đi Lãng Đào sa, đây chính là lầu xanh nổi tiếng nhất quận thành Vân Hà, được xưng 'Giai lệ như vân, thiên kim nhất mộng' !"
Hoàng Càn Tuấn rất hưng phấn, tư thái bẻ tay bẻ chân.
Sau đó, hắn thật cẩn thận thử nói: "Tô ca, nếu không chúng ta rút thời gian cũng tới kiến thức một chút?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã muốn tát vào mặt mình.
Hồ đồ! Sao có thể cùng Tô ca nhân vật trích tiên bực này đưa ra đề nghị loại này, nếu để Tô ca hiểu lầm thì làm sao?
Lại thấy Tô Dịch không thèm để ý nói: "Đi nơi đó làm cái gì, không đúng tý nào."
"Ặc..."
Hoàng Càn Tuấn ngoài âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên ngẩn ra, cân nhắc ra hương vị khác thường.
Không đúng tý nào?
Lầu xanh, trừ các nghệ kỹ kia, quả thực tìm không ra mấy ai khác thủ thân như ngọc.
Như thế xem ra, Tô ca thì ra cũng rất hiểu!
Nghĩ như thế, trên mặt Hoàng Càn Tuấn không khỏi hiện lên nụ cười ái muội.
Tô Dịch không ngờ, Hoàng Càn Tuấn tưởng tượng lợi hại như thế, nếu biết, sợ là sẽ một chưởng đánh nát cái đầu quả dưa của gã.
Trong đầu mỗi ngày đều là nghĩ cái gì vậy!...
Tây nam thành.
Trên ngõ Dương Liễu, đều là nhà ngói bùn đất thấp bé rách nát, mặt đất gồ ghề, hẳn là vừa có một trận mưa, khắp nơi đều là bùn lầy.
Nơi này thật là khu dân nghèo trong miệng Trình Vật Dũng, ở lại đều là dân chúng khốn cùng tầng dưới chót.
Phóng mắt nhìn, tràn đầy tàn phá.
So sánh với nơi khác của quận thành Vân Hà, giống như hai thế giới.
Khi Tô Dịch quen thuộc dẫn Hoàng Càn Tuấn đi tới, có lẽ là vì quần áo sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí khiến không ít người chú ý.
"Công tử, xin thương xót cho chút tiền đi, đứa nhỏ nhà ta cũng đã đói bụng nhiều ngày."
Một người phụ nữ gầy trơ xương 'bịch' một tiếng quỳ rạp xuống ở trước mặt, khóc líc cầu xin, cả người đều dính đầy bùn lầy nước bẩn.
Hoàng Càn Tuấn có chút không đành lòng, vừa muốn móc ra một ít tiền bạc, đã bị Tô Dịch ngăn cản.
Tô Dịch vẻ mặt bình thản nói: "Ngươi bây giờ nếu lấy tiền ra, không cần tới một lát, trên ngõ nhỏ này sẽ xuất hiện một lượng lớn người ăn xin vây chặn ngươi. Ngươi dám không lấy ra toàn bộ tiền tài trên người, không bước ra khỏi nơi đây được."
Hoàng Càn Tuấn há hốc mồm, nói: "Lấy lực lượng của chúng ta, còn có thể bị đám chân đất này ngăn cản hay sao?"
Tô Dịch hỏi lại: "Lấy thân phận của ngươi, nhẫn tâm ra tay đối với bọn họ? Bọn họ nếu bị thương, liền ý nghĩa không có tiền chữa bệnh, cũng chỉ có một con đường chờ chết có thể chọn."
"Cái này..."
Hoàng Càn Tuấn do dự.
"Chúng ta là bằng hữu của Phong Hiểu Phong."
Ánh mắt Tô Dịch nhìn về phía người phụ nữ quỳ ở trên mặt đất kia,"Nếu con ngươi đói quá, có thể dẫn theo bọn nó đi nhà Phong Hiểu Phong."
Người phụ nữ ngẩn ngơ, sau đó nhanh nhẹn bò dậy, miệng mắng xoay người rời khỏi: "Vì sao không nói sớm, làm hại ta quỳ dính bùn đầy người."
"Vậy là được rồi?"
Hoàng Càn Tuấn thiếu chút nữa không dám tin vào đôi mắt.
"Những người tầng dưới chót này muốn sống sót, cũng chỉ có thể ôm đoàn sưởi ấm, dựa vào nhau. Ngươi chỉ cần quen biết một người trong đó, người khác sẽ không coi ngươi là 'dê béo' xâm nhập nơi đây."
Vừa nói, Tô Dịch vừa đi về phía trước.
Hoàng Càn Tuấn vội vàng đuổi theo, nói: "Tô ca, Phong Hiểu Phong này là ai?"
"Bằng hữu."
Tô Dịch nói ra hai chữ này, trong mắt nổi lên một tia cảm khái.
Đối với mình trước khi thức tỉnh ký ức mà nói, hai chữ bằng hữu, tuyệt đối quan trọng hơn bất cứ bảo vật nào ở thế gian.
Phong Hiểu Phong chính là một trong những người bạn ít ỏi có thể đếm được của hắn trước kia.
Đi mãi đến trước một tòa nhà tàn phá ở sâu trong ngõ nhỏ, Tô Dịch lúc này mới dừng bước.
Quanh đình viện là tường bùn đất thấp bé, sớm đã hỏng nghiêm trọng, cửa chính cũng loang lổ vết gỉ, đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong sân.
Giương mắt đảo qua, chỉ thấy trong đình viện có ba gian nhà ngõa bùn đất, một chỗ luống rau, một cây liễu xanh, sáu bảy con gà vịt.
Một bóng người khô gầy ngồi trên xe lăn bằng gỗ, mặc áo vải thô cũ kỹ, đang nấu cơm ở trước đống lửa.
Khói bếp nghi ngút, cũng bao phủ bóng người hắn trong đó, ngẫu nhiên sẽ truyền ra một tràng tiếng ho khan kịch liệt.
Khi thấy một màn như vậy, con ngươi Tô Dịch hơi co lại, nói: "Ngươi ở lại chỗ này chờ."
Hắn đẩy cửa đi vào đình viện.
"Là Hiểu Nhiên về rồi sao? Ngươi ôn tập bài tập trước, ca ca làm cơm xong ngay đây."
Bóng người khô gầy trên xe lăn mở miệng nói.
Nhưng sau đó, hắn liền phát hiện không thích hợp, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy đã đứng ở bên cạnh mình.
Khi thấy rõ dung mạo đối phương, bóng người khô gầy đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lộ ra kinh hỉ kích động: "Tô Dịch sư huynh, ngươi sao lại đến đây?"
Hắn cầm lấy gậy chống bên người muốn đứng dậy, lại bị Tô Dịch đè lại, nói: "Ta vừa tới quận thành Vân Hà, lại không ngờ, mới hơn một năm không gặp, ngươi lại thành bộ dạng này rồi."
Ánh mắt Tô Dịch có chút phức tạp.
Bóng người khô gầy trước mắt chính là Phong Hiểu Phong, chỉ là đã hoàn toàn không giống với thiếu niên kiên nghị dương cương kia trong ấn tượng của hắn.
Đầy bù tóc rối, quần áo cũ rách rưới, khô gầy xù xì, da xỉn màu, một gương mặt thiếu niên vốn nên hăng hái, thế mà lại nhuộm lên nét gió sương.
Mà hai chân hắn rõ ràng đã phế, chỉ có thể lấy xe lăn thay đi bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận