Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6376: Thấy ta như thấy trời (1)

Chương 6376: Thấy ta như thấy trời (1)
Từng chữ nhẹ nhàng hư ảo, xa xăm như thiên âm đạo âm, lại tự có một luồng lực lượng rung động lòng người.
Không đợi Tô Dịch cẩn thận thưởng thức chân lý trong một đoạn đạo kệ này, bên tai liền vang lên một thanh âm kích động, vui sướng:
"Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc có người đến rồi!"
Sắc trời trầm tĩnh, mây thấp lượn lờ.
Chân một ngọn núi lớn cổ xưa nguyên thủy, sơn đạo quanh co khúc khuỷu, uốn lượn mà lên, lát phiến đá loang lổ.
Cuối sơn đạo, là một sơn môn nguy nga, tràn đầy hơi thở tang thương.
Hai bên sơn môn, phân biệt có một cột đá dựng lên chọc trời.
Trên cột đá phân biệt viết "Tà Nguyệt Tam Tinh Động" "Linh Đài Phương Thốn Sơn" .
Trong sơn môn, thì bao phủ ở trong một mảng khí tức hỗn độn mờ mịt, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét một ít kiến trúc cổ xưa, như ẩn như hiện.
Giờ phút này, Tô Dịch đứng ở ngoài tòa sơn môn nguy nga cổ xưa này, bên tai hãy còn quanh quẩn một thanh âm kích động vui sướng kia.
Chỉ là, khi Tô Dịch phóng mắt nhìn, lại không nhìn thấy bất luận bóng người nào.
"Người nào đang nói chuyện?"
Tô Dịch mở miệng.
Phụ cận yên tĩnh, không có thanh âm vang lên nữa.
Tô Dịch nhíu mày, có ý tứ gì, rõ ràng có người phát hiện mình đến, vì sao lại không nói chuyện nữa?
Lặng im một lúc lâu, Tô Dịch bắt đầu đánh giá chỗ của mình.
Trên phiến đá dưới chân mọc rong rêu, nhìn qua bình thường, lại tự có một loại khí tức nguyên thủy thấm vào ruột gan tỏa ra.
Đó là ý vị đại đạo, hư ảo điềm đạm, như đại đạo trùng hư.
Chỉ đứng ở nơi đó, thể xác và tinh thần đã như đắm chìm trong khí tức đại đạo, tẩy hết một thân phong trần phiền muộn, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Cột đá hai bên sơn môn càng thêm kinh người, cao chừng nghìn trượng, cột đá chất liệu đặc thù, chảy xuôi khí tức vĩnh hằng bất hủ.
Căn bản không cần nghĩ, cột đá kia tất là thần tài thế gian hiếm có khó gặp, nhưng hôm nay lại bị chế tạo thành cột đá, chống đỡ sơn môn.
Mà hai bên đường đá, vách đá dốc đứng, như rìu bổ đao chặt, có các loại thần dược tỏa sáng lấp lánh cắm rễ ở trong khe đá, tản mát ra hương thơm của thuốc có sự khác nhau, theo gió núi thổi, phiêu tán ở trong hư không.
Tất cả nhìn qua đều rất tầm thường, nhưng cẩn thận cảm ứng, thì có thể phát hiện dưới mặt ngoài tầm thường kia, thực ra nội tình cực kỳ hùng hậu!
Mà đây còn chỉ là ở ngoài sơn môn!
"Tà Nguyệt Tam Tinh, là tâm."
"Linh Đài Phương Thốn, cũng là tâm."
Tô Dịch đánh giá hai câu trên cột đá kia, không khỏi như có chút suy nghĩ.
Đạo thống tổ đình Phương Thốn sơn này, tất nhiên có liên quan với tu luyện tâm cảnh.
Tựa như một câu Phật kệ kia của Linh sơn tổ đình,"Phật ở Linh sơn đừng cầu xa, Linh sơn ở ngay trong lòng ngươi" .
Cũng giấu chân lý tu hành.
Vừa đánh giá, toàn thân Tô Dịch vừa trở nên trầm tĩnh, nhàn tản, cất bước đi vào trong sơn môn.
Khi vừa mới bước vào sơn môn bước đầu tiên, trước mắt hoa lên, bỗng xuất hiện ở trong một đàn tràng.
Đàn tràng tựa như xây dựng ở trong một mảng tinh không, xung quanh tinh tú vờn quanh, ánh sao như thủy triều lưu chuyển.
Trong đàn tràng, có một bóng người ngồi khoanh chân ở trên một tòa đạo đài cao chín trượng, đưa lưng về Tô Dịch.
Bóng người đó hư ảo mờ mịt, cô đơn, thần bí, một thân khí tức tựa như dung hợp với cả tòa đàn tràng, cộng hưởng cùng tinh không mênh mông kia, cho nên tỏ ra cực kỳ nguy nga cùng vĩ ngạn.
Khi bóng người Tô Dịch vừa đứng vững, một thanh âm thản nhiên vang lên:
"Chư thiên vạn pháp, đều trốn không thoát pháp nhãn ta, thiên hạ vạn đạo, đều do ta nắm giữ, cổ kim chúng sinh, thấy ta như thấy trời!"
Từng chữ một, như tiếng chuông vang dội, khi vang lên, đàn tràng chấn động, tinh không lay động, vô số tinh tú theo đó run lên ào ào.
Tô Dịch theo đó cảm nhận được một luồng uy áp khủng bố đập vào mặt, khí cơ quanh thân không khỏi ngưng trệ.
Nhưng, theo Tô Dịch vận chuyển tâm cảnh bí lực, loại cảm giác áp bách kia nhất thời bị hóa giải trong vô hình.
"Ồ, tâm tính không tầm thường nha."
Bóng người khoanh chân ngồi ở trên đạo đài kia chậm rãi xoay người lại.
Tô Dịch lúc này mới thấy rõ, đó là một nam tử mặc trường bào tay áo rộng màu đen, dung mạo như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, cả người tràn đầy khí tức linh tính hư ảo thần bí.
Giống như vô tận năm tháng biến thiên, vẫn chưa lưu lại cho hắn bất cứ dấu vết tuổi tác tăng trưởng nào.
"Các hạ là?"
Tô Dịch chắp tay.
"Linh Huyền Tử, truyền nhân thứ tư của Phương Thốn sơn."
Thiếu niên áo đen đứng dậy, nhảy một bước xuống khỏi đạo đài, đi về phía Tô Dịch.
Trên mặt hắn treo nụ cười ấm áp,"Tam sư tỷ ta chưa nói về ta với ngươi sao? Ta lúc trước chính là yêu nghiệt số một Phương Thốn sơn, thiên phú mạnh nhất, không thể địch nổi!"
Tô Dịch ngẩn ra, gã này rất không khiêm tốn nha.
Hắn thành thật trả lời: "Chưa nói đến."
Linh Huyền Tử thở dài: "Nữ nhân làm việc đúng là không đáng tin, ngay cả chuyện quan trọng như vậy, thế mà không đề cập tới một câu."
Nói xong, hắn phủi phủi quần áo, cười nói: "Vậy để ta lại tự giới thiệu một lần, ta đây, trời sinh tuệ căn, tim có chín lỗ, thức hải như sen, thiên phú dị bẩm, vạn cổ duy nhất, từ nhỏ đã bái sư Phương Thốn sơn..."
Tô Dịch nghe vào trong tai, ánh mắt có chút khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận