Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2701: Nháy mắt trảm Giới Vương (1)

Chương 2701: Nháy mắt trảm Giới Vương (1)
Toàn trường chấn động, tất cả đều run rẩy.
Nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, liền xóa sổ hơn mười vị hoàng giả! ?
Dù là các đại nhân vật kia ở đây cũng không ngồi được nữa, đứng bật dậy, ánh mắt như điện nhìn về phía Tô Dịch.
Sắc mặt Lam thị tộc trưởng Lam Hạo Vân càng âm trầm xuống.
Vậy mà thật sự có người dám ở trên địa bàn Lam thị bọn họ gây chuyện, tìm chết cỡ nào!
Thương Văn Chính, Thương Thanh Phinh, Diêu Tuyết bọn họ cũng đều đồng loạt chấn kinh, hoàn toàn không ngờ, Tô Dịch nói giết người liền giết người, căn bản không mang theo chần chờ!
Mà lúc này, Lam Tình Nhi ngồi bệt trên mặt đất như bị kích thích, phát ra tiếng hoảng sợ thét chói tai: "Mau! Mau cứu ta ——!"
"Tiểu thư đừng sợ, có lão hủ."
Theo một giọng nói khàn khàn vang lên, một ông lão áo bào đen như quỷ mị bỗng dưng xuất hiện ở trước người Lam Tình Nhi, cả người tràn ngập khí tức thuộc về Giới Vương Đồng Thọ cảnh.
Theo lão xuất động, bầu không khí thiên địa đột nhiên thay đổi, trong không khí tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.
"Minh lão ra tay rồi."
Người Lam thị cổ tộc đều âm thầm thở phào.
Mà các vị khách kia đều lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Lam Tình Nhi càng tinh thần rung lên, trong mắt tràn đầy oán độc, hét lớn: "Minh lão, nhất định phải mang bọn chúng rút gân lột da, nghiền xương thành tro! !"
Lam Tình Nhi phẫn nộ, tràn đầy hận ý.
Ngay tại vừa rồi, thấy cảnh tượng các hoàng giả kia hóa thành tro bụi, nàng thiếu chút nữa bị dọa chết.
"Tiểu thư đừng hoảng, lão hủ tự sẽ xả giận cho ngài."
Ông lão áo bào đen thanh âm ôn hòa.
Mà khi ánh mắt lão nhìn về phía Tô Dịch cùng Mạnh Trường Vân, đã trở nên vô cùng khiếp người.
Ầm!
Quanh thân lão lực lượng pháp tắc bành trướng, như thủy triều lên xuống, áp bách hư không phụ cận sụp đổ.
Nhân vật dưới Giới Vương cảnh ở đây, hơi thở đều cứng lại, theo bản năng tránh lui xa xa.
"Dưới tay lão phu, không chém hạng người vô danh, xưng tên ra."
Ông lão áo bào đen lạnh nhạt lên tiếng.
Khi nói chuyện, lão cất bước đi ra.
Trời đất run rẩy dữ dội, sát khí khủng bố như dời non lấp biển, bao phủ về phía Tô Dịch cùng Mạnh Trường Vân.
"Minh lão vẫn là tính tình này."
Lam thị tộc trưởng Lam Hạo Vân nhẹ nhàng nói.
Minh lão, thị đạo giả bên cạnh một vị đồ cổ của Lam thị cổ tộc bọn họ, cống hiến cho Lam gia bọn họ đã không biết bao nhiêu năm tháng.
Tuy là thị đạo giả, nhưng bối phận lại cao dọa người.
Hơn nữa, ngay cả Lam Hạo Vân thân là tộc trưởng, cũng phải lễ nhượng ba phần.
Mà lúc này, mắt thấy Minh lão xuất động, trong lòng Lam Hạo Vân yên tâm hẳn.
Một bên khác ——
Trong lòng Thương Văn Chính căng thẳng, theo bản năng đứng ra, muốn tiến hành khuyên can.
Lại bị Mạnh Trường Vân trực tiếp ngăn lại, thanh âm ôn hòa nói: "Đạo hữu, trong lòng công tử nhà ta không thoải mái, ngươi nếu ra tay, không khỏi mất hứng, chúng ta nha... Cứ xem nơi đây máu chảy thành sông là được."
Thương Văn Chính ngẩn ngơ.
Thân là trưởng một tộc, hắn sóng to gió lớn nào chưa từng thấy.
Nhưng nghe được đoạn lời này của Mạnh Trường Vân, vẫn cảm thấy kinh ngạc nói không nên lời, cảm giác rất không chân thực.
Đây chính là địa bàn cổ tộc Lam thị!
Ở đây càng hội tụ mười mấy vị Giới Vương đến từ các đại cổ tộc!
Lão bộc bên cạnh Thẩm Mục này, rốt cuộc có sự tự tin gì, mới dám vọng ngôn tối nay nơi đây sẽ máu chảy thành sông?
Thương Thanh Phinh cùng Diêu Tuyết dại ra ở đó, rõ ràng trợn tròn mắt.
"Máu chảy thành sông?"
Ông lão áo bào đen cười 'phốc' một tiếng, lười nói lời thừa nữa, trực tiếp ra tay.
Ầm!
Hắn dựng ngón tay như đao, giơ cao chém tới.
Một mảng đao khí bao bọc ánh chớp chói mắt, phá vỡ hư không, giận dữ chém xuống.
Màn đêm như bị xé nát, núi sông bị chiếu sáng như ban ngày.
Rất nhiều người mắt cũng không mở ra được.
Mà một đao này tràn ngập uy năng bá đạo, càng làm người ta sợ hãi.
Giới Vương cảnh giận dữ, vật đổi sao dời.
Một đao bực này, khiến không ít nhân vật Giới Vương cảnh ở đây đều cảm thấy kinh diễm.
Mà đối mặt một đao như vậy, Tô Dịch nhìn cũng không nhìn, trực tiếp cất bước tiến lên.
Xẹt!
Đao khí bá đạo mãnh liệt, nghiền nát không gian mà tới, nhưng khi cách đỉnh đầu Tô Dịch ba thước, liền chợt tạm dừng ở đó, như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm lấy.
Không thể tiến thêm mảy may.
Mà theo Tô Dịch cất bước.
Ầm! !
Đao khí dài hơn mười trượng, trực tiếp nổ tung vỡ vụn.
Con ngươi Minh lão chợt co rụt lại, đột ngột biến sắc.
Nhưng còn chưa đợi hắn phản ứng, bóng người Tô Dịch đã tựa như thuấn di, xuất hiện ở trước người hắn.
"Tên của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách biết."
Thanh âm lạnh nhạt vang lên, Tô Dịch nâng tay bóp cổ Minh lão.
Rắc!
Bàn tay phát lực, cổ Minh lão gãy.
Lực lượng đáng sợ đó, mang thân thể cùng thần hồn vị Giới Vương Đồng Thọ cảnh sơ kỳ này nghiền nát hết.
Ở trong mắt người khác, chỉ thấy bóng người Minh lão, ở trong bàn tay Tô Dịch hóa thành một vốc tro bụi, rào rào bay lả tả hết.
Toàn trường tĩnh mịch.
Kim rơi có thể nghe thấy.
Mọi người đều kinh hãi, thiếu chút nữa ngây dại.
Một vị Giới Vương Đồng Thọ cảnh, vậy mà lại như con gà con, bị bẻ gãy cổ, hóa thành tro bụi!
Ầm một tiếng, chén rượu trong tay Lam Hạo Vân vỡ nát, rượu hắt vào trên vạt áo.
Chính hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được, một đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Dịch, trên khuôn mặt uy nghiêm kia tràn đầy nét kinh nghi.
Một đòn, diệt Giới Vương?
Người này rốt cuộc là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận