Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 322: Bọ ngựa đấu xe (2)

Chương 322: Bọ ngựa đấu xe (2)
Chu Tri Ly nhíu mày, hiện lên một chút tức giận.
Chỉ là khi nhìn thấy bóng người xông tới, ngón tay hắn run lên, rượu đổ xuống, cả người theo bản năng ngồi dậy, kinh ngạc nói: "Tô... Tô công tử?"
Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh nhíu mày, lộ ra một tia thống khổ, thì ra là Chu Tri Ly lúc ngồi thẳng người lên, bàn tay to đặt ở trên đùi ngọc của nàng.
Chẳng qua, nàng lại cố nén không dám hé răng.
"Ngươi cũng thật biết hưởng thụ."
Ánh mắt Tô Dịch đảo qua đại điện, lạnh nhạt mở miệng.
Chu Tri Ly vội vàng đứng dậy, có chút xấu hổ nói: "Ta cũng là trộm lười biếng nửa ngày, liền đến thả lỏng một chút, để công tử chê cười rồi."
"Thiếp thân ra mắt Tô công tử."
Cách đó không xa, Trà Cẩm đứng dậy chào, trong ánh mắt hiện lên một tia bối rối, ở sâu trong một đôi mắt đẹp kia càng mơ hồ có cảnh giác đề phòng toát ra.
Ngay cả nàng cũng không ngờ, Tô Dịch lại sẽ tìm tới nơi này.
Thấy một màn như vậy, Phương Tú phu nhân đi vào theo chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, da đầu phát tê, nàng có đoán thiếu niên áo bào xanh lai lịch không đơn giản.
Nhưng không ngờ, ngay cả vị đại nhân vật tôn quý không thể nói này đến từ Ngọc Kinh thành, khi đối mặt hắn cũng có chút co quắp cùng khẩn trương!
Càng làm nàng bất ngờ là, Trà Cẩm dường như cũng quen biết hắn...
"Các ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện hẳn hoi với Trà Cẩm cô nương."
Tô Dịch vẻ mặt bình thản.
Chu Tri Ly sâu sắc ý thức được không thích hợp, lập tức phất tay nói,"Các ngươi đều đi ra ngoài trước, chưa phân phó, không thể tiến vào."
Trong cung điện cả thảy tám tuyệt sắc giai nhân cùng một đám thị nữ vội vàng cúi đầu hành lễ, hấp tấp rời đi.
Ngay cả Phương Tú phu nhân cũng không dám lưu lại nữa, xoay người rời khỏi.
"Ngươi cũng đi ra ngoài."
Tô Dịch liếc Chu Tri Ly một cái.
Chu Tri Ly ngẩn ngơ, sau đó cười nói: "Vậy ta không quấy rầy Tô công tử cùng Trà Cẩm cô nương nữa."
Dứt lời, tiêu sái xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, cũng chưa nhìn Trà Cẩm một cái nào nữa.
Thế này rất vô tình, dù sao trước đó hắn còn si mê sắc đẹp của đối phương, ái mộ tài đánh đàn với đối phương.
Nhưng vừa phát hiện được thế cục không đúng, trực tiếp chạy lấy người, không mang theo một chút chần chờ nào.
"Công tử đây là đến khởi binh vấn tội?"
Không còn người ngoài, Trà Cẩm cũng không che giấu cái gì nữa, vẻ mặt lạnh lùng mà bình tĩnh, trên nét mặt không có một chút quyến rũ nào nữa.
"Sáng sớm hôm nay, từng có người lấy phù kiếm bí bảo đánh lén ta, người đánh lén là ai, tin tưởng trong lòng ngươi rõ nhất."
Tô Dịch vẻ mặt bình thản,"Bảo hắn đi ra, hoặc là nói cho ta biết hắn ở nơi nào, ta liền không làm khó dễ ngươi, nếu không, ta cam đoan ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Khuôn mặt xinh đẹp của Trà Cẩm biến ảo, hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Công tử khoái nhân khoái ngữ, vậy ta cũng nói trắng ra, ta sư huynh sớm ở buổi trưa hôm nay đã rời khỏi, nếu không có gì bất ngờ, hắn bây giờ sớm ra khỏi Cổn Châu."
"Chạy rồi?"
Tô Dịch nhíu mày.
Hắn không ngờ, một nhân vật có thể dùng phù kiếm bí bảo, thế mà lại nhát gan đến bực này.
Trà Cẩm ánh mắt phức tạp, thấp giọng khẽ thở dài: "Ngay cả bí bảo cỡ đó cũng không thương tổn được công tử, đổi là ta, sợ cũng sẽ làm ra lựa chọn bực này."
Tô Dịch hỏi: "Ngươi vì sao không chạy?"
Trà Cẩm khẽ mấp máy bờ môi hồng, bất đắc dĩ nói: "Ta vốn đã thu thập xong hành lý, tính rời khỏi, ai ngờ lại bị lục điện hạ tìm tới cửa trước, ta nếu không để ý tất cả rời khỏi, trả giá trước kia liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Dừng một chút, nàng cười khổ nói: "Huống chi, ai có thể ngờ Tô công tử đến lại nhanh như vậy, buổi sáng mới trải qua một hồi sóng gió giết chóc, buổi tối đã tìm tới nơi này..."
Tô Dịch như có chút suy nghĩ nói: "Nhưng xem bộ dáng ngươi, tựa như cũng không sợ ta trả thù, đây là vì sao?"
Trà Cẩm hít sâu một hơi, nói: "Rất đơn giản, sư huynh ta đã đào tẩu, ta nếu chết, sư huynh tất sẽ báo thù cho ta."
Nàng giương mắt nhìn thẳng Tô Dịch, vẻ mặt đã trở nên thong dong mà bình tĩnh,"Quả thật, hắn không có khả năng là đối thủ của công tử, nhưng ta nếu nói, đứng ở sau lưng chúng ta, là một thế lực tu hành siêu thoát trên thế tục, công tử còn dám giết ta hay không?"
Dứt lời, nàng ung dung bưng trà lên nhấp một ngụm.
Bất cứ người thông minh nào ở sau khi nghe được đoạn lời này, tất nhiên nên ý thức được, đối phó mình hậu quả sẽ nghiêm trọng bao nhiêu.
Mà đây, cũng là lý do nàng bây giờ có gan trực diện Tô Dịch mối uy hiếp lớn này.
Quả nhiên, nàng sâu sắc chú ý tới, Tô Dịch nhíu mày một cái!
"Nguyệt Luân tông?"
Tô Dịch hỏi.
"Không sai."
Trà Cẩm gật đầu,"Thánh địa tu hành số một Đại Ngụy, địa vị cao, chỉ có Tiềm Long kiếm tông của Đại Chu có thể đánh đồng."
Nói đến đây, trong lòng nàng dâng lên một sự kiêu ngạo.
Làm truyền nhân một thế lực tu hành siêu thoát thế tục, đây là chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Lại thấy Tô Dịch đột nhiên cười lên, nói: "Ngươi cho rằng, như vậy là có thể uy hiếp đến ta?"
Nói xong, hắn đã cất bước đi về phía Trà Cẩm.
Đôi mắt sáng của Trà Cẩm co rụt lại, nói: "Tô công tử, ta vừa rồi nói không phải uy hiếp, mà là muốn để ngươi cân nhắc một phen, đáng giá hoàn toàn xé rách da mặt hay không. Ít nhất đối với ta mà nói, là cực không muốn là địch với ngài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận