Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5437: Khi tiếng kiếm ngân vang lên (2)

Chương 5437: Khi tiếng kiếm ngân vang lên (2)
Một quyền!
Tám món Bất Hủ thần bảo bao phủ quanh thân hắn giống như tờ giấy bị đốt thành tro tàn.
Đạo hạnh hộ thể, đạo thể, thần hồn, tính mạng của hắn, thì như rơi vào vực sâu thiêu đốt.
Không cảm thụ được thống khổ, không có bất cứ tri giác nào, chỉ còn lại vô tận sợ hãi.
Như con kiến nhỏ bé, không cẩn thận rơi vào trong biển lửa.
Chớp mắt mà thôi, nam tử mặc nho bào bị hoàn toàn đốt cháy thành tro tàn, biến mất ở trong hư vô.
Một tia dấu vết cũng chưa từng lưu lại.
Tựa như bị hoàn toàn lau đi, tịch diệt vào hư vô!
Người khác dựng cả lông tóc lên, kinh hãi biến sắc.
Trong một quyền, đã dễ dàng đánh giết một vị cửu luyện Thần Chủ! ?
Đây là lực lượng một luồng nguyên thần bị thương thê thảm nặng nề có thể có được?
"Giết! Toàn lực ra tay, ngăn cản hắn! !"
Người trung niên mặc đạo bào quát to.
Hắn lấy ra đòn sát thủ áp đáy hòm, đó là một cây thước ngọc bị sương mù màu tím tràn ngập, thần dị khó lường.
Ra tay như liều mạng!
Cửu luyện Thần Chủ khác cũng không dám chậm trễ, tất cả đều theo người trung niên mặc đạo bào cùng nhau lựa chọn không hề giữ lại tấn công.
Ầm ầm!
Thiên địa hỗn loạn, hư không xung quanh sụp đổ.
Bất Hủ đạo binh lấp lánh hừng hực, như cầu vồng xé rách bầu trời, nở rộ vô lượng hung uy, tất cả đều đánh về phía một mình Lạc Thanh Đế.
Lạc Thanh Đế lướt ngang không gian, bóng người mang theo vô tận thần diễm u ám.
Ầm ầm ầm!
Các Bất Hủ thần bảo uy năng to lớn kia, đều bị đánh bay ra ngoài, rên rỉ rung trời.
Mà bóng người Lạc Thanh Đế đã sớm tới trước mặt một đối thủ, bàn tay như đao, giận dữ chém ra.
Đối thủ kia là một ông lão áo bào vàng đội mũ miện, cửu luyện Thần Chủ cấp bậc đồ cổ.
Khi Lạc Thanh Đế đánh tới, hắn đã sớm làm ra ứng đối, lấy ra một bức tranh.
Trong bức tranh lộ ra ngàn vạn thần sơn, núi non trùng điệp, cho người ta thần vận nguy nga dày nặng không thể lay động.
Như lạch trời, chặn phía trước Lạc Thanh Đế.
Nhưng theo một đao này của Lạc Thanh Đế chém xuống, bức tranh có thể so với lạch trời kia nhất thời chia thành hai nửa.
"Sao... Sao có thể..."
Ông lão áo bào vàng đội mũ miện hai mắt thất thần.
Một đường máu từ đỉnh đầu hắn xuất hiện, từ trong ánh mắt lan tràn xuống, thẳng đến bụng.
Sau đó, cả người hắn chia thành hai nửa.
Bị chém thành hai nửa!
Ầm! !
Thân thể chia thành hai nửa kia, theo bức tranh chia thành hai nửa kia, đều đồng loạt bị thần diễm u ám bao phủ, ở cùng lúc đó hóa thành tro tàn, tịch diệt hết!
Vị cửu luyện Thần Chủ thứ hai chết trận! !
Một màn bá đạo đó, kích thích Thần Chủ khác ở đây đều biến sắc hẳn, sợ vỡ tim mật.
Đánh vỡ đầu bọn họ cũng không ngờ, một luồng tàn hồn liều chết mà chiến, có thể mạnh đến mức như thế!
Chẳng qua, bọn họ đồng thời chú ý tới, ở trên thân Lạc Thanh Đế xuất hiện một vết rách hẹp dài!
Phụ cận vết rách, sinh cơ khô kiệt, tử khí tràn ngập, hiển lộ ở trên tàn hồn kia của Lạc Thanh Đế, tỏ ra đặc biệt bắt mắt.
Nỗi sợ hãi trong lòng mọi người tiêu tán không ít.
Lạc Thanh Đế hung uy vô cùng, nhưng sinh cơ của hắn đang nhanh chóng trôi đi! !
"Nhớ kỹ, đừng tìm hắn cứng đối cứng!"
Người trung niên mặc đạo bào quát to.
Căn bản không cần hắn nhắc nhở, có cái chết của hai vị cửu luyện Thần Chủ kia lúc trước, ai cũng không có can đảm chính diện cứng đối cứng với Lạc Thanh Đế nữa.
Tất cả đều lựa chọn du đấu!
Mỗi khi phát hiện Lạc Thanh Đế đánh tới, liền ngay lập tức né tránh, chính là vì bám trụ Lạc Thanh Đế, tiêu hao chết hắn! !
Quả nhiên, sách lược đã thấy hiệu quả.
Lạc Thanh Đế nhiều lần tiến công, bị một đám đại địch tránh né hết.
Mà ở trên tàn hồn kia của hắn, tử khí bắt đầu nhanh chóng tràn ngập, sinh cơ đang nhanh chóng trôi đi.
Bất tử thần hoàng tắm rửa trong thần diễm trở nên ảm đạm.
Ngay cả một thân uy thế kia của hắn cũng bắt đầu rõ ràng suy giảm xuống!
Kẻ này không chống đỡ được rồi! !
Tinh thần đám người trung niên mặc đạo bào phấn chấn.
Nhưng, bọn họ vẫn như cũ rất cẩn thận, như đàn sói bình tĩnh tàn nhẫn, dòm ngó ở xung quanh, vu hồi du đấu.
Chỉ chờ lúc Lạc Thanh Đế không còn cách nào xoay trở, liền quần công, hoàn toàn kết thúc trận chiến đấu này.
Trong lòng Lạc Thanh Đế thầm than.
Hắn vốn định giết thêm một ít đại địch, dùng hết một tia khí lực cuối cùng xông ra khỏi Thiên Tú kiếm trủng này, ở trước khi chết đưa Tiểu Tiểu đi.
Nhưng thương thế của hắn quá nghiêm trọng rồi, cho dù liều hết tất cả, cũng chưa thể thật sự xoay chuyển thế cục.
Mình sắp chết rồi.
Lạc Thanh Đế có thể rõ ràng cảm nhận được một điểm này.
Chưa nói tới không cam lòng, hắn vốn là người sớm nên trôi đi ở trong kỷ nguyên văn minh quá khứ, xưa nay không để ý sinh tử gì cả.
Chỉ có ở lúc sắp chết này, trong lòng có chút tiếc nuối.
Tiếc nuối chưa thể gặp lại muội muội Lạc Huyền Cơ một lần.
Hít sâu một hơi.
Ánh mắt Lạc Thanh Đế trở nên bình tĩnh mà kiên quyết.
Hắn sẽ không bao giờ nhận thua.
Đã đáp ứng muốn đưa Tiểu Tiểu rời khỏi, hắn sẽ dốc hết tất cả, lấy tính mạng để trả giá, đổi cho Tiểu Tiểu một cơ hội sống sót! !
Ầm! !
Một cái chớp mắt này, nguyên thần tàn phá kia của Lạc Thanh Đế hoàn toàn cháy lên.
Thần diễm u ám thông thiên triệt địa, đốt hết thập phương.
Tất cả đều điêu linh diệt sạch ở trong thần diễm, vạn tượng quy tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận