Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 5917: Người tốt Tần Tố Khanh (1)

Chương 5917: Người tốt Tần Tố Khanh (1)
"Nhớ Linh Nhiên đế tôn từng nói, lúc ấy nàng còn từng bị một nữ tử trong quan tài mời ăn cưới, vì sao lần này lại không mời ta?"
Tô Dịch ở trong lòng nói thầm một câu, có chút tiếc nuối.
Nhưng ngay lúc này, bất thình lình có một thanh âm già nua vang lên ở bên tai:
"Tiểu tử, hôm nay là ngày đại hỉ của chủ thượng nhà ta, ngươi cũng muốn tham gia 'tiệc cưới' của chủ thượng nhà ta?"
Bên môi Tô Dịch nổi lên mỉm cười, vui vẻ nói: "Nếu có thể dự tiệc, cực kỳ vinh hạnh."
Hắn giương mắt nhìn, trong sương mù nơi xa, một bóng người lặng yên xuất hiện.
Đó là một ông lão, đội một cái nón tròn màu đen, khuôn mặt già nua, làn da trắng bệch, hai tay nhét ở trong tay áo, một đôi mắt tỏa ra sương mù màu máu quỷ dị.
Nghe được Tô Dịch đáp lại, ông lão nón đen nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, chỉ là giữa hàm răng đó lại có máu tươi đang nhỏ xuống, khi sắp từ trong miệng chảy ra, ông lão nón đen vội vàng dùng đầu lưỡi liếm liếm, ngửa đầu nuốt vào bụng.
Sau đó, lão nặn ra một nụ cười nhìn như hiền lành thực ra vô cùng âm trầm, chắp tay chào nói: "Ở xa tới là khách, tự nhiên không có đạo lý nào từ chối ngoài cửa, chỉ là... Tiểu tử ngươi có mang theo quà hay không?"
"Quà?"
Tô Dịch ngẩn ra.
Hắn vừa muốn nói gì, đôi mắt tràn ngập sương máu kia của ông lão nón đen chớp chớp,"Chủ thượng nhà ta không thiếu ngoại vật, thiếu là một phần tâm ý thành tâm thành ý chúc mừng."
Ánh mắt Tô Dịch lóe lên, nói: "Như vậy nên làm như thế nào mới xưng là thành tâm thành ý?"
Hắn chú ý tới, hai tay ông lão thu ở trong tay áo, thế mà là một đôi móng vuốt màu đen giống như con chuột!
Trong sương mù nơi xa, ông lão nón đen mỉm cười,"Theo lão hủ thấy, dâng lên tim gan của ngươi, hiến ra thần hồn của ngươi, lấy cái này làm quà, là đủ."
Thanh âm còn đang quanh quẩn, sương mù quanh Tô Dịch chợt biến đổi, hóa thành vô số xiềng xích như dây leo, đan xen lẫn nhau, trói buộc Tô Dịch từng tầng một.
Ông lão nón đen cười đi tới,"Đừng sợ, dâng ra tim gan cùng thần hồn, không chỉ có thể tham gia tiệc cưới của chủ thượng, về sau còn có thể đi theo ở bên cạnh chủ thượng cống hiến, đây chính là phúc phận tu tám kiếp không được."
Nói xong, lão đã tới trước người Tô Dịch, giơ cánh tay phải, lộ ra một cái móng vuốt màu đen, động tác thành thạo móc về phía vị trí trái tim Tô Dịch.
Sương mù biến thành xiềng xích, trói phược từng tầng ở trên người Tô Dịch.
Một cái chớp mắt đó khi ông lão nón đen thò móng vuốt đâm về phía vị trí trái tim, lại đột nhiên dừng lại, sau đó bóng người lóe lên, lui bắn về.
Ầm!
Một luồng lôi đình kiếm khí, xẹt qua ở nơi ban đầu ông lão nón đen đặt chân, bổ ra cả mảng thời không đó.
Lúc trước nếu không phải ông lão áo bào đen né tránh kịp thời, chỉ một kiếm này, cũng có thể lấy mạng của lão!
Cùng lúc đó, một cái lá sen xanh biếc cực lớn xuất hiện ở bên cạnh Tô Dịch.
Dưới lá sen, là nữ tử dung mạo tinh xảo.
Nàng lấy lá sen xanh biếc làm ô, nói với Tô Dịch: "Vận khí của ngươi thật tốt, đụng phải chúng ta, đứng đừng nhúc nhích."
Nữ tử lật bàn tay trái để không, hiện lên một cây đao xương mảnh dẻ trắng lóa, cắt một cái ở trên người Tô Dịch.
Xiềng xích sương mù biến thành kia tan vỡ đứt gãy từng tầng một, tiêu tán không còn dấu vết.
Sau đó, nữ tử tựa như làm một việc nhỏ rất tầm thường, xoay người nhìn về phía xa.
Thì ra ở lúc nàng ra tay, sớm có một ông lão cao lớn uy mãnh vung đạo kiếm, đánh về phía ông lão nón đen kia.
Mỗi một kiếm chém ra, sấm sét như thác nước, kiếm khí như cầu vồng, bá đạo vô cùng.
Trong mấy nháy mắt mà thôi, ông lão nón đen kia đã bị chém giết ngay tại chỗ, hóa thành khí tức hung sát cuồn cuộn tán loạn biến mất.
Nữ tử thấy vậy, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: "Lôi Cương Kiếm Sát mà Loan bá rèn luyện càng thêm xuất thần nhập hóa, không có gì bất ngờ xảy ra, về sau nhất định có thể đánh vỡ bình cảnh, một hơi bước vào Tịch Vô chi cảnh!"
"Thiếu chủ quá khen rồi."
Ông lão cao lớn uy mãnh xoay người quay về, cười đáp lại.
Thái độ rất khiêm tốn, tự đặt mình vào thân phận tùy tùng.
Nói xong, ông lão mắt như tia chớp, nhìn về phía Tô Dịch, trêu chọc: "Tiểu tử, thiếu chủ nhà ta cứu ngươi một mạng, ngươi còn thất thần làm gì? Chẳng lẽ là bị dọa ngốc rồi?"
Trong lòng Tô Dịch than khẽ, có chút tiếc nuối.
Hắn nhìn như bó tay chịu trói, thực ra là muốn lấy thân làm mồi, bắt sống ông lão nón đen có được linh trí kia, xem có thể tìm hiểu ra một ít tin tức có giá trị hay không.
Nhưng bây giờ, rõ ràng không có khả năng nữa.
Chẳng qua, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn rất thưởng thức cử chỉ trượng nghĩa của nữ tử bên người cùng ông lão cao lớn kia.
Dù sao bèo nước gặp nhau, căn bản không phải người quen, lại là ở nơi quỷ dị nguy hiểm này, đối phương có thể ở lúc này đứng ra giúp đỡ, đã là điều khó được.
Về phần sự trêu chọc trong lời nói của ông lão cao lớn kia, hắn trái lại không để ở trong lòng.
Còn chưa đợi hắn biểu đạt lòng biết ơn, nữ tử tay cầm lá sen xanh biếc kia đã lắc lắc đầu,"Loan bá, chúng ta cứu người cũng không phải là vì cầu hồi báo cái gì, cậy có ân đòi báo đáp không ổn, hương vị sự việc cũng thay đổi, không tốt."
Một câu, khiến Tô Dịch không khỏi nhìn nữ tử thêm một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận