Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3040: Gió thổi mưa giông trước cơn bão (1)

Chương 3040: Gió thổi mưa giông trước cơn bão (1)
Mạc Viễn Sơn quỳ gối nơi đó, khuôn mặt xanh mét, xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Ủ rũ như cà phơi sương.
Mọi người tâm tình quay cuồng, câm như hến.
Rất chấn động.
Cũng rất ngơ ngẩn.
Ở Mạc gia bọn họ, Mạc Viễn Sơn bối phận cực cao, các đại nhân vật đang ngồi đây phần lớn đều là vãn bối của hắn.
Nhưng ai cũng không ngờ, vì Tô Dịch một người ngoài như vậy, vị lão tổ tông kia sẽ không chút khách khí ra lệnh bắt Mạc Viễn Sơn quỳ xuống!
Thậm chí, không tiếc lấy cái chết để áp chế!
Cái này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của mọi người.
Lê Chung gian nan nuốt nước miếng, trong lòng không khống chế được run rẩy.
Hắn đã phán đoán ra, thanh âm vị kia ra lệnh bắt Mạc Viễn Sơn quỳ xuống là ai.
Mạc Tinh Lâm!
Vị nhân gian tiên kia của Mạc gia! !
"Trong đó, tất nhiên có ẩn tình ta không thể biết được, nếu không, lấy thân phận một vị tiên nhân, nào cần hướng Tô đạo hữu lấy lòng như vậy?"
Trong lòng Lê Chung lẩm bẩm, vẻ mặt đều trở nên hoảng hốt.
Mạc Thanh Sầu rõ ràng như trút được gánh nặng, chỉ có nàng rõ, Tinh Lâm lão tổ vì sao sẽ nổi trận lôi đình.
Tô Dịch... Quả thực không phải Mạc gia bọn họ có thể đắc tội!
"Tô đạo hữu, tộc nhân ngu muội, mạo phạm tôn uy, mong rằng bao dung."
Thanh âm uy nghiêm đó của Mạc Tinh Lâm vang lên lần nữa, mang theo một tia xin lỗi,"Lão hủ còn không cách nào rời khỏi tổ địa, nếu không, chắc chắn giáp mặt tạ lỗi đạo hữu."
Mọi người ở đại điện đều càng thêm chấn động.
Tinh Lâm lão tổ, vậy mà cũng đang xin lỗi! ?
Mà Mạc Viễn Sơn quỳ rạp trên mặt đất cũng đều ngây dại, ý thức được không thích hợp, lấy thân phận Tinh Lâm lão tổ, nào đến mức phải vậy?
Tô Dịch nghĩ chút, nói: "Một chút tranh chấp, ta tự nhiên sẽ không để ý."
"Ha ha, như thế tốt nhất, như thế, trong lòng ta cũng yên tâm rồi."
Tiếng cười của Mạc Tinh Lâm vang lên, như trút được gánh nặng.
Mạc Thanh Sầu cũng âm thầm thở phào, đi lên trước cười nói: "Tô đạo hữu, ta đã sắp xếp nơi nghỉ chân cho ngươi, ở trước khi ngươi cùng Hồng Phi Quan quyết đấu, có thể tạm thời ở tộc ta thanh tu, ta cam đoan, sẽ không có ai quấy rầy đạo hữu nữa."
Tô Dịch gật đầu nói: "Đa tạ."
Ngay sau đó, Mạc Thanh Sầu dẫn theo Tô Dịch rời khỏi đại điện.
Thẳng đến lúc nhìn theo bóng dáng hai người biến mất không thấy, mọi người lúc này mới như ở trong mộng vừa tỉnh, đều thở phào ra.
Sau đó, vẻ mặt đều trở nên phức tạp.
Bởi vì, thẳng đến bây giờ bọn họ cũng không thể rõ ràng, Tinh Lâm lão tổ nhà mình vì sao sẽ coi trọng Tô Dịch như vậy, quả thực... Không thể tưởng tượng!
"Chuyện hôm nay, chớ tiết lộ ra ngoài."
Mạc Tinh Lâm hạ đạt mệnh lệnh,"Viễn Sơn, ngươi đứng dậy đi gặp ta."...
Ngưng Thúy tiên sơn.
Chỗ giữa sườn núi, trong một tòa lầu các thanh nhã đơn giản.
Đây là chỗ ở Mạc Thanh Sầu sắp xếp cho Tô Dịch.
"Tô đạo hữu đối với chỗ này có hài lòng hay không?"
Mạc Thanh Sầu cười nhẹ nói.
Nàng dáng người yểu điệu, mặc đồ nam, ở dưới ánh đèn bóng đêm, tự có một loại xinh đẹp linh động.
Tô Dịch khẽ lắc đầu.
Hắn tùy ý ngồi ở một cái giường mềm sát lan can, lấy ra bầu rượu, uống một ngụm, nói: "Trong lòng ta có chút hoang mang, lấy nội tình của Mạc gia các ngươi, xa không cần đối đãi ta như vậy, có thể nói cho ta biết nguyên do trong đó hay không?"
Mạc Thanh Sầu khẽ mím đôi môi lấp lánh, ánh mắt vi diệu, nói: "Đạo hữu muốn nghe lời nói thật?"
Tô Dịch cười nói: "Đây là điều tất nhiên."
Mạc Thanh Sầu không giấu diếm nữa, nói: "Đây là mệnh lệnh của Tinh Lâm lão tổ tộc ta, lão nhân gia từng tìm hiểu một ít chuyện có liên quan với Hồng Vân tiên tử..."
Không đợi nói xong, Tô Dịch nhíu mày nói: "Có liên quan với Hồng Vân chân nhân?"
Một người xưng hô tiên tử.
Một cái xưng hô chân nhân.
Nhưng đôi bên đều biết, nói là cùng một người.
"Không sai."
Một đôi mắt sáng của Mạc Thanh Sầu nổi lên nét lạ, tự giễu nói: "Trước kia, ta cũng không ngờ lai lịch của Hồng Vân tiên tử sẽ đặc thù cùng thần bí như vậy, chỉ cho rằng nàng giống với ta, chính là hậu duệ tiên nhân đến nhân gian tránh họa."
"Nhưng bây giờ, ta mới biết được, thân phận của nàng hơn xa ta có thể so sánh, thậm chí... Một ít tổ tiên của tộc ta, sợ cũng rất khó đánh đồng với nàng."
Một tồn tại từng được mời tới chủ điện Trung Ương Tiên Đình tham dự tiệc bàn đào, thân phận của nàng sao có thể là tầm thường?
Cần biết, lúc trước vị tổ tiên kia của Mạc gia bọn họ, cũng không đủ tư cách vào chủ điện Trung Ương Tiên Đình dự tiệc!
Tô Dịch giật mình.
Hoàn toàn không ngờ, Mạc gia sở dĩ kính trọng mình như vậy, thế mà lại có liên quan với Hồng Vân chân nhân!
Cái này thật sự ngoài dự đoán của mọi người.
Mạc gia là tiên quân thế gia của tiên giới, nhưng dựa theo cách nói của Mạc Thanh Sầu, ngay cả một ít tổ tiên của Mạc gia, luận thân phận cũng không bằng Hồng Vân chân nhân, điều này làm Tô Dịch cũng không khỏi giật mình, ý thức được mình trước kia vẫn đã đánh giá thấp Hồng Vân chân nhân!
"Đạo hữu thì sao, lại có quan hệ gì với Hồng Vân tiên tử?"
Mạc Thanh Sầu khẽ nói, trong đôi mắt sáng lộ ra tò mò khó có thể áp chế được.
Tô Dịch nói: "Ta cùng nàng... Chỉ có duyên gặp mặt mấy lần mà thôi."
Duyên gặp mặt mấy lần?
Mạc Thanh Sầu ngẩn ngơ,"Trước kia căn bản không quen biết?"
Tô Dịch gật đầu: "Không sai."
Mạc Thanh Sầu rõ ràng khó có thể tin, nói: "Lúc trước ở một trận chiến đài Tử Tiêu, nàng đã tự mình giá lâm, giúp đạo hữu một việc lớn, hạng người tầm thường, sao có thể làm phiền nàng tự mình ra mặt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận