Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7951: Say dài không tỉnh lại (2)

Chương 7951: Say dài không tỉnh lại (2)
“Đáng tiếc nha, chưa thể xảy ra một màn ‘lưỡng bại câu thương’ như ngươi mong muốn.”
Kẻ Giết Ta cười trêu chọc Tửu Đồ một câu.
Tửu Đồ nhíu mày, lười để ý tới.
Cũng đã thời điểm bực này, Kẻ Giết Ta này lại vẫn có tâm tình cười nói, quả thực không thể nói lý.
Kẻ Giết Ta lại vẫn không bỏ qua, cười hì hì nói: “Nếu không ngươi dứt khoát nhận thua? Cũng học Dược Sư, giao ra Phong Thiên chi đạo của bản thân, nói không chừng còn có thể được Tô Dịch khen một câu ‘Khí phách không kém hơn Dược Sư’ .”
“Ngươi...”
Trong mắt Tửu Đồ toát ra sát ý.
Kẻ Giết Ta lại không để ý, “Nếu không, ngươi cứ đi chiến, đừng ở chỗ này trì hoãn thời gian, lãng phí thời gian của chúng ta.”
Dựa theo thứ tự, người ra sân thứ ba đó là Tửu Đồ. 
Theo thanh âm Kẻ Giết Ta quanh quẩn, rất nhiều ánh mắt phụ cận cũng đều nhìn về phía Tửu Đồ. 
“Thứ tự xếp phía trước, có đôi khi ngược lại cũng chưa chắc là chuyện tốt.” 
Thao Thiết Tiên cười hề hề nói: “Tửu Đồ, mau đi nhận lấy cái chết đi, mọi người đều nhìn đó, ngươi chung quy sẽ không là không chiến mà chạy chứ?” 
Tửu Đồ giờ khắc này lại bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Ta nếu chiến bại, kế tiếp tới các ngươi xui xẻo, ai cũng đừng cười ai!” 
Thanh âm còn quanh quẩn, hắn bước ra một bước, đã tới dưới bầu trời. 
Đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm kia, ở một chớp mắt này lặng yên trở nên sáng ngời sạch sẽ, không còn một tia bộ dáng say khướt nữa. 
Ngược lại có một phần sát khí lạnh lẽo lạnh thấu xương như mũi đao, từ trên người hắn lặng yên tràn ngập ra. 
“Đại đạo của ta, tên gọi ‘Thần Cơ’, thần hồn cơ biến, nhất niệm thông vạn cổ, nhất niệm diễn vạn đạo.” 
Tửu Đồ chậm rãi mở miệng, “Mà thần thông mạnh nhất của ta, tên gọi Túy Sinh Mộng Tử, các hạ không ngại ở lúc này say mèm một trận, được không?” 
Thanh âm còn đang quanh quẩn. 
Trước mắt mọi người chợt biến đổi, thời không vặn vẹo mơ hồ, mảnh thiên địa kia Tửu Đồ và Tô Dịch đặt chân, thế mà lại hoàn toàn bị một tầng mưa hào quang hỗn độn tựa như ảo mộng bao trùm, mơ hồ xây dựng ra đường nét một tòa thành trì. 
Mà bóng dáng hai người thì bỗng dưng biến mất. 
Cũng không cách nào bị nhìn thấy nữa. 
Cho dù là các Phong Thiên Chi Tôn ở đây, cũng đã không thể bắt giữ được bóng người Tửu Đồ cùng Tô Dịch nữa. 
Tất cả, đều có liên quan với mưa hào quang hỗn độn bao phủ trong thiên địa kia, là “Hoàng Lương thành” do một thân đạo hạnh của Tửu Đồ sáng lập. 
Lấy ý “nhất mộng hoàng lương”. 
Thành này do thần hồn niệm tưởng xây dựng, cấu kết lực lượng cấm kỵ trong chu hư thiên đạo, cho nên trong mắt người ngoài, căn bản không thể nhìn thấy thành này tồn tại. 
“Tửu Đồ lão già này tuy tính tình cẩn thận, nhưng ở trước mặt sinh tử tranh phong, trái lại cũng không hàm hồ.” 
Kẻ Giết Ta khẽ nói: “Hắn nếu có thể lấy hồn nhập đạo, phá hư thần hồn của Tô Dịch, kế tiếp liền dễ làm việc rồi.” 
Thao Thiết Tiên bất thình lình nói: “Gửi gắm hy vọng ở trên thân người khác, Kẻ Giết Ta ngươi chẳng lẽ đã có sự sợ hãi trong lòng đối với Tô Dịch?” 
Kẻ Giết Ta mím môi cười khẽ, “Ngươi thật cảm thấy như vậy?” 
Trong đôi mắt sáng đẹp đẽ của nàng, mơ hồ có một mảng hào quang như điên cuồng đang dâng trào. 
Trong lòng Thao Thiết Tiên rùng mình, ý thức được cái gì, quyết đoán nói: “Dừng lại ở đây, tính ta nói lỡ lời!” 
Thanh âm vừa vang lên, bóng người Thao Thiết Tiên đã bạo lui đến nơi cực xa. 
Mà ở nơi hắn ban đầu đặt chân, một mảng sắc bén vô song hiện ra, mang khu vực kia đục thủng ra một vết rách nhìn ghê người. 
Nếu Thao Thiết Tiên tránh né không kịp thời, rất có thể đã bị đánh trúng. 
“Vẫn là điên như vậy!” 
Thao Thiết Tiên mắng một tiếng. 
Kẻ Giết Ta cười tủm tỉm nói: “Biết rõ ta điên như vậy, còn dùng lời lẽ để châm chọc ta, ngươi có tiện hay không!” 
Thao Thiết Tiên không hé răng nữa. 
Thế cục trước mắt, hắn không có tâm tình tranh chấp với Kẻ Giết Ta, bởi vì nữ nhân này một khi điên lên, hoàn toàn có thể không để ý tất cả. 
Thao Thiết Tiên cũng không muốn lúc này đánh một trận lớn với Kẻ Giết Ta. 
Tôn Nhương thì sợ thiên hạ không loạn, nói: “Nàng chửi tiện, ngươi cũng không dám cãi lại? Cái này con mẹ nó nào có một chút khí khái nam tử?” 
Thao Thiết Tiên cười lạnh, không thèm để ý tới. 
Kẻ Giết Ta thì chớp chớp mắt, hướng về Tôn Nhương lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Tôn Nhương, ta đối với kiếm tu là rất kính phục, rảnh rỗi không có việc gì, không bằng ngươi ta chơi trước một chút?” 
Tôn Nhương rụt cổ, dang hai tay, nói: “Đáng tiếc nha, ta người này chưa bao giờ đánh nữ nhân.” 
Kẻ Giết Ta khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, đang muốn nói gì, ánh mắt nhìn nhìn Hồng Mông đạo sơn nơi xa, lại trầm mặc. 
Tôn Nhương lặng yên buông ra tay phải thu ở trong tay áo, âm thầm thở phào một hơi. 
Hắn từng sớm tìm hiểu tính tình Kẻ Giết Ta, tuyệt đối có thể nói là thay đổi thất thường, điên như ma. 
Phàm là chỉ cần một câu không thích hợp, liền có thể khiến nữ nhân này không để ý tất cả đại chiến, căn bản không có bất cứ đạo lý gì đáng nói. 
Mà từ đầu đến cuối, ở nơi này chỉ có “Người Đốn Củi” vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó, trực tiếp giống như người ngoài cuộc, lẳng lặng nhìn “Hoàng Lương thành” dưới bầu trời kia. 
Ở lúc Thiên Công, Dược Sư lục tục bại trận, Người Đốn Củi cũng chưa từng nói cái gì. 
Nhưng lại không ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận