Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 8077: Đạo không bờ bến (Đại kết cục) (3)

Chương 8077: Đạo không bờ bến (Đại kết cục) (3)
Vì thế, rất nhiều người hoài nghi, đây là một âm mưu đến từ Thủ Kiếm Giả!
Thủ Kiếm Giả kia đời đời trông giữ Cửu Ngục Kiếm, lấy Trảm Tiên Khách để tự gọi mình, muốn mượn tay một phàm nhân, tự trông tự trộm!
“Giết, sau khi giết hắn, Cửu Ngục Kiếm chính là của chúng ta!”
Nam tử mặc đạo bào ánh mắt kiên quyết mà lạnh như băng.
Ba người ra tay càng thêm đáng sợ.
Trong giây lát mà thôi, đã đánh nát đạo thể của Tô Dịch, mài mòn hủy diệt thần hồn của hắn, đánh tan đạo hạnh của hắn! Ngay cả tính mạng bổn nguyên cũng tiêu tán.
Ngay tại lúc ba người cho rằng Tô Dịch đã chết, trong hư không kia, bóng người Tô Dịch lại hiển hiện ra!
Hơn nữa đạo hạnh xuất phát từ cấp bậc đỉnh phong, không tổn hao gì. 
“Điều này sao có thể! ?” 
Khuôn mặt nữ tử váy xanh khẽ biến sắc, “Ta rõ ràng đã phong cấm thiên địa bổn nguyên nơi đây, hắn không có khả năng mượn được bất cứ ngoại lực nào chữa trị bản thân!” 
Nam tử mặc đạo bào và nam tử trung niên cũng cả kinh. 
Chết mà sống lại? 
Lấy thực lực của bọn họ, ở lúc đánh giết bất cứ hỗn độn chúa tể nào đặt chân con đường sinh mệnh, tuyệt đối không có khả năng có cơ hội sống lại. 
Ai ngờ, chuyện ngoài ý muốn lại đã xảy ra. 
“Đó là lực lượng niết bàn đã sớm thất truyền ở Thanh Minh đạo vực! Lấy lực lượng của các ngươi, căn bản không thể thật sự mài mòn hủy diệt hắn!” 
Bỗng nhiên, tiếng của ông lão người lùn truyền đến, “Chẳng qua, muốn thu thập hắn cũng dễ dàng, bắt sống hắn, trấn áp lại, là đủ rồi!” 
Niết bàn! 
Từ này, khiến ba người bọn nam tử mặc đạo bào trong lòng đều chấn động, trong mắt toát ra tia sáng kỳ dị. 
Ở trong lời đồn cổ xưa của Thanh Minh đạo vực, kẻ được Cửu Ngục Kiếm, có thể đạt được bí mật niết bàn, khám phá chân lý hỗn độn sinh diệt, sinh tử luân chuyển. 
Nhưng mấu chốt là, đây chỉ là lời đồn, ai cũng chưa từng thấy niết bàn đại đạo. 
Cũng chưa từng có ai đạt được Cửu Ngục Kiếm tán thành. 
Mà rất hiển nhiên, con kiến phàm trần từng được coi là Thiên Mệnh Nhân kia, ở trong năm tháng dài lâu trốn ở tòa Thiên Ngục này, đã tìm được cũng nắm giữ niết bàn! 
“Giết!” 
Nam tử mặc đạo bào quát to, ánh mắt cũng trở nên nóng cháy. 
Cửu Ngục Kiếm. 
Niết bàn! 
Tất cả cái này, kích thích thật sâu đến tâm thần ba người bọn họ, sát khí đối với Tô Dịch cũng đến mức độ chưa từng có. 
“Thì ra ở Thanh Minh đạo vực kia ngoài lao ngục, lực lượng niết bàn đã sớm thất truyền?” 
Trong lòng Trần Tịch cùng Lâm Tầm khẽ động. 
Hai người đều nắm giữ niết bàn, tự nhiên rõ điều này ý nghĩa cái gì. 
Lần này nếu có thể sống sót xông ra ngoài lao ngục kia, bằng thủ đoạn của mỗi người bọn họ, căn bản không lo không có cơ hội ở Thanh Minh đạo vực kia vấn đỉnh thiên hạ! 
Nhưng điều kiện tiên quyết là, sống sót trước! 
Trảm Tiên Khách đột nhiên nhíu mày. 
Tuy một câu cũng chưa nói, nhưng chi tiết này lại bị ông lão người lùn thu hết đáy mắt. 
“Trảm Tiên Khách, ngươi hoàn toàn có thể ra tay thử xem, xem có cơ hội cứu con kiến đó hay không.” 
Ông lão người lùn thản nhiên nói. 
Lão thật ra cũng không phải là người lùn thật sự, mà là bị giam cầm thành kích thước hạt gạo, bóng người tỏ ra đặc biệt nhỏ bé mà thôi. 
Nếu lấy dung mạo cùng khí độ đến xem, phong phạm ông lão này, xa ở phía trên đám người nam tử mặc đạo bào kia! 
Đáng tiếc, đầu của lão bị ngón tay Trảm Tiên Khách ấn, cả người quỳ gối nơi đó, tỏ ra cực kỳ sỉ nhục cùng chật vật. 
“Lão tử nói bao nhiêu lần rồi, sẽ không ra tay! Ngươi con mẹ nó có phiền hay không?” 
Ngón tay Trảm Tiên Khách hung hăng dùng sức một chút, mang toàn thân ông lão người lùn kia ấn nằm úp sấp ở trên mặt đất, bày ra tư thái cúi đầu sát đất. 
Ông lão người lùn xanh mặt, không hé răng nữa. 
Nhưng trong lòng lão thực ra sâu sắc phát hiện, Trảm Tiên Khách rõ ràng có chút bực bội. 
Hiển nhiên, biểu hiện của Tô Dịch kia, tựa như khiến Trảm Tiên Khách rất thất vọng! 
Cùng lúc đó —— 
Tô Dịch một lần lại một lần bị đánh chết. 
Chật vật thê thảm tới cực điểm. 
Nhưng mỗi một lần, đều niết bàn khôi phục lại. 
Sinh sinh diệt diệt, phá rồi sau đó lập, lần lượt trình diễn, tựa như một hồi tuần hoàn vòng đi vòng lại. 
Ba người nam tử mặc đạo bào nhiều lần ý đồ bắt sống Tô Dịch. 
Nhưng khi thật sự ra tay mới phát hiện, so sánh với hủy diệt Tô Dịch, bắt sống Tô Dịch không thể nghi ngờ càng khó hơn nữa. 
Muốn bắt sống, nhất định phải tìm kiếm cơ hội. 
Nhưng Tô Dịch căn bản không cho bọn họ cơ hội, thà rằng hủy diệt! 
Điều này làm trong lòng đám người nam tử mặc đạo bào đều nghẹn một hơi. 
Mà không giống với bọn họ, tâm cảnh Tô Dịch trong vắt như nước, không một gợn sóng. 
Sinh tử huyễn diệt, phi không phi huyễn, không câu nệ một vật, cũng không câu nệ sinh diệt niết bàn, không vướng bận, cho nên không bị sinh diệt ràng buộc. 
Đây là một loại cảnh giới đại siêu nhiên, đại tự tại. 
Mà ở trong từng lần phá diệt cùng niết bàn kia, tính mạng bổn nguyên cùng đạo hạnh của Tô Dịch đang từng lần một thiết lập lại cùng lột xác. 
Quyết đấu với Định Đạo Giả cũng tốt, quyết đấu cùng Vô Danh Tăng cũng thế, Tô Dịch đều từng có từng trải sinh tử tương tự. 
Nhưng một lần này khác. 
Đối thủ của hắn quá mức cường đại. 
Cường đại đến mức cho dù hắn lần lượt ở trong niết bàn sống lại, vẫn không có lực lượng lật ngược thế cờ. 
Đây là chênh lệch của cảnh giới. 
Như lạch trời. 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận