Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 4726: Thuyết khách (1)

Chương 4726: Thuyết khách (1)
Đối với nàng mà nói, về sau còn có đường rất dài phải đi.
A Lăng suy nghĩ hồi lâu, mơ hồ đã hiểu một ít.
Hồi lâu sau, nàng chợt hỏi: "Tiêu đại ca, sau khi Thiên Hỏa yêu tông bị diệt, về sau có thể kê cao gối ngủ ngon rồi phải không?"
"Còn chưa đến lúc đó."
Ánh mắt Tô Dịch thâm thúy mà bình thản,"Nếu không ra ngoài ta dự kiến, rất nhanh sẽ có một cơn bão, xuất hiện ở Thảo Khê thôn."
Trong lòng A Lăng chấn động, khuôn mặt đột nhiên biến sắc.
Thảo Khê thôn.
Khi Tô Dịch cùng A Lăng trở về, đã là chạng vạng.
"A Lăng đã trở lại? Hỏa Đỉnh thành thú vị không?"
Một ít thôn dân cười chào hỏi A Lăng.
Vài đứa bé càng quấn quít lấy A Lăng, bảo nàng kể chuyện tới Hỏa Đỉnh thành.
Đối với người trong thôn mà nói, Hỏa Đỉnh thành đại biểu cho phồn hoa, cường thịnh cùng cường đại!
Là nơi bọn họ nhìn mà không thể chạm tới.
Bởi vì nơi đó là địa bàn của yêu ma!
Lệ Trường Thanh sớm chờ ở ngoài cửa đình viện nhà A Lăng.
Khi nhìn thấy hai người quay về, hắn rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Trong cả thôn, cũng chỉ có hắn biết Tô Dịch cùng A Lăng đi Hỏa Đỉnh thành làm cái gì.
"Việc thuận lợi à?"
Lệ Trường Thanh chào đón.
"Vâng." A Lăng gật gật đầu.
Tô Dịch nói: "Ta phải nghỉ ngơi một phen hẳn hoi, chờ A Lăng đưa ta trở về phòng, các ngươi lại tán gẫu."
Lệ Trường Thanh cười đáp ứng.
Thẳng đến lúc nằm ở trên giường, Tô Dịch không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi trở thành phế nhân, vẫn là nằm thoải mái nhất.
Chẳng qua...
Như vậy chung quy cũng không phải biện pháp.
Phải mau chóng tích góp khí lực, cho dù không thể lập tức khôi phục tu vi, ít nhất cũng phải có được sức tự bảo vệ mình mới được.
"Sắp rồi, không quá một tháng, ta liền có thể tích tụ được đủ lực lượng, đi vận chuyển khí cơ, lấy ra Bổ Thiên Lô!"
Tô Dịch yên lặng suy nghĩ.
Bổ Thiên Lô thông linh, những năm qua, đã sớm luyện hóa không biết bao nhiêu vật chất Bất Hủ, phẩm giai của nó đã không kém gì kỷ nguyên thần bảo.
Quan trọng nhất là, tiểu hầu tử còn ở Bổ Thiên Lô!
Chỉ cần có Bổ Thiên Lô cùng tiểu hầu tử, cho dù một thân thương thế khôi phục chậm nữa, ở trong Thương Lan giới này, cũng đủ có thể ứng đối các loại phiền toái.
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Dịch dần dần đi vào giấc ngủ. ...
Một căn phòng khác, Lệ Trường Thanh ngơ ngác ngồi ở nơi đó, vẻ mặt biến ảo không ngừng.
Hắn đã nghe A Lăng nói tình hình ở trong Hỏa Đỉnh thành.
Dẫn tới, cả người cũng bị rung động tâm thần hoảng hốt, dại ra ở đó.
"Tộc lão, ngươi biết Tiêu đại ca hắn rốt cuộc là... Lai lịch thế nào không?"
A Lăng hạ giọng, thật cẩn thận hỏi.
Lệ Trường Thanh vẻ mặt phức tạp, thở dài: "Việc tới nước này, ta cũng không cần giấu diếm ngươi nữa."
Nói xong, hắn mang thân thế thật sự của A Lăng nói ra, hơn nữa mang quá khứ Dịch thị nhất tộc cũng lần lượt nói ra, không có bất cứ gì giấu diếm.
A Lăng cũng ngây ngẩn cả người.
May mà, những ngày qua nàng đã trải qua rất nhiều chuyện kinh tâm động phách không thể tưởng tượng, cũng không đến mức vì thế thất thố.
Hồi lâu sau, A Lăng lẩm bẩm: "Nói như vậy, Tiêu đại ca chính là chuyên môn tới tìm ta?"
"Đúng vậy."
Lệ Trường Thanh gật đầu,"Hơn nữa, hắn về sau còn có thể đi tìm tỷ tỷ ngươi."
"Tỷ tỷ..."
A Lăng giật mình,"Tỷ ấy... Tỷ ấy nếu thấy ta, không nhận ta người muội muội này vậy làm sao bây giờ?"
Lệ Trường Thanh cười nói: "Sẽ không đâu, các ngươi chính là tỷ muội ruột, máu mủ tình thâm, cho dù chưa từng gặp mặt, rất xa lạ, nhưng huyết mạch các ngươi là không chặt đứt được!"
A Lăng vâng một tiếng, trong lòng sinh ra một tia chờ mong.
Sau đó, nàng nhớ tới một sự kiện, nói: "Tộc lão, Tiêu đại ca nói, sau khi Thiên Hỏa yêu tông bị diệt, còn có một hồi tai họa ngầm lớn hơn nữa, thậm chí sẽ lan đến Thảo Khê thôn chúng ta."
Lệ Trường Thanh nheo mắt, nói: "Tiêu đại ca của ngươi nói như thế nào?"
"A..."
A Lăng thấp giọng nói,"Tiêu đại ca hắn nói, có hắn, bão tố lớn nữa, cũng như gió mát thổi qua đồi núi, không cần ưu phiền vì chút việc nhỏ này."
Lệ Trường Thanh cũng không khỏi ngẩn ra một phen.
Đổi làm người khác, hắn sớm cười nhạt, mắng một câu khẩu khí thật lớn.
Nhưng nếu là Tô Dịch nói, hắn ngược lại sinh ra một loại cảm khái nói không nên lời.
Tiêu Tiển này rõ ràng đã là một phế nhân, nhưng vì sao hắn còn tràn đầy tự tin như thế?...
Thời gian trôi qua một rồi lại một ngày.
Thôn dân Thảo Khê thôn khôi phục cuộc sống yên tĩnh trước đây.
A Lăng cách mỗi mấy ngày, sẽ lên núi săn bắn, ngoài ra chính là tu luyện, nghe Tô Dịch chỉ điểm tu hành.
Tô Dịch thì giống con cá muối, ban ngày lười biếng nằm ở trong đình viện phơi nắng ngây người.
Buổi tối nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
A Lăng vẫn như trước, chiếu cố cẩn thận đối với hắn.
Nửa tháng vội vàng trôi qua.
Một ngày này, một vị khách làm A Lăng không ngờ được tới thăm.
Chưởng quầy Thiên La các Hỏa Đỉnh thành Trừng Bích phu nhân!
"Muội muội, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Trừng Bích phu nhân cười chào hỏi A Lăng.
"Tỷ tỷ tới làm cái gì?" A Lăng khó hiểu.
"Để nàng ấy vào đi."
Trong đình viện vang lên tiếng của Tô Dịch.
Trừng Bích phu nhân cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ của A Lăng,"Ta lần này đến, bàn chút việc với Tiêu đại ca của ngươi."
Nói xong, nàng xoay người đi vào đình viện.
Đình viện này rất đơn sơ!
Không khác gì chỗ ở của hạng người thế tục.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Trừng Bích phu nhân, nhưng sau đó, nàng không để ý tới những thứ này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận