Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2123: Hỏa Nghiêu chi lệ (1)

Chương 2123: Hỏa Nghiêu chi lệ (1)
Tiêu Hồn lĩnh.
Trong một tòa cung điện.
Cố Tự Minh đang lo lắng chờ đợi.
Đột nhiên, hư không nổi lên từng vòng gợn sóng, một bóng người bỗng dưng xuất hiện.
Một bộ đạo bào màu lửa đỏ, mặt như ngọc, chính là Hỏa Nghiêu.
"Sư thúc!"
Cố Tự Minh ngạc nhiên lẫn vui mừng, tiến lên chắp tay chào.
"Không cần nói lời thừa, mang chuyện xảy ra lúc trước nói cho ta biết."
Hỏa Nghiêu lạnh nhạt mở miệng.
Hắn chắp tay sau lưng, bóng người thẳng tắp, nhất cử nhất động, lộ ra ý siêu nhiên.
Tác phong đó, mơ hồ có ba phần tương tự với Tô Dịch.
Chẳng qua, Hỏa Nghiêu tuy nhìn như lạnh nhạt, nhưng đôi mắt khi khép mở, lơ đãng sẽ biểu lộ một sự bá đạo ngông nghênh khiếp người.
"Vâng!"
Cố Tự Minh không dám chần chờ, nói thẳng ra mọi thứ xảy ra trước đó.
Nghiêm túc nghe xong, ở sâu trong đôi mắt Hỏa Nghiêu đã dâng lên từng tia từng luồng hào quang nóng cháy phấn khởi.
Đối mặt bốn nhân vật Huyền U cảnh vây khốn, còn có thể một tay quấy động gió mây, thong dong mà lui, dọc theo đường đi, càng có thể lấy tu vi Linh Luân cảnh, ở trong một đám hoàng giả giết ra khỏi vòng vây!
Phóng mắt trên dưới chư thiên, nhìn chung xưa nay, cử chỉ nghịch thiên cỡ này, tuyệt đối có thể nói có một không hai!
"Kẻ này chạy hướng nào?"
Hỏa Nghiêu chưa tiếp tục hỏi chi tiết, trực tiếp mở miệng.
Cố Tự Minh vội vàng lấy ra một tấm ngọc màu đỏ tròn trịa, hai tay trình lên,"Sư thúc, lúc trước chiến đấu với Tô Dịch kia, ta từng mang một luồng bụi 'Vô Ảnh Hương' để lại trên người Tô Dịch kia, ngài chỉ cần bằng vào tấm 'Vô Ảnh Bàn' này, có thể đủ cảm ứng được tung tích của Tô Dịch kia."
Hỏa Nghiêu khẽ gật đầu, nâng tay thu hồi tấm ngọc màu đỏ.
Hắn đang chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên nhớ tới cái gì, đôi mắt nhìn về phía Cố Tự Minh, nói: "Có liên quan lai lịch kẻ này, ngươi có nói cho người khác hay không?"
Thân thể Cố Tự Minh cứng đờ, thấp giọng nói: "Sư thúc yên tâm, trừ bốn lão gia hỏa Huyền U cảnh kia, không có ai biết chuyện có liên quan với Tô Dịch nữa!"
Hỏa Nghiêu ừ một tiếng, nói: "Ngươi làm không tệ."
Thanh âm còn đang quanh quẩn, bóng người Hỏa Nghiêu chợt hóa thành những luồng ánh lửa kia, bỗng dưng biến mất.
Cố Tự Minh lúc này mới như trút được gánh nặng, hơi duỗi thẳng cái lưng đang cong, cũng là lúc này, hắn mới phát hiện vạt áo sau lưng mình bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng.
"Uy thế của sư thúc lão nhân gia hắn càng ngày càng đáng sợ rồi..."
Cố Tự Minh tim đập nhanh.
Ai có thể tưởng tượng, thời điểm năm trăm năm trước, sư thúc còn chưa từng chứng đạo hoàng cảnh?
Ai lại dám tưởng tượng, ở trong năm tháng quá khứ, sư thúc bị coi là một đệ tử ngu dốt nhất trong chín đại chân truyền dưới trướng Huyền Quân Kiếm Chủ?
Nhưng hôm nay, chớp mắt năm trăm năm, sư thúc đã là đầu sỏ trong Huyền U cảnh! !...
Trên bầu trời, mặt trăng băng sáng tỏ.
Tô Dịch bôn ba ở trong một mảng núi sông xám xịt.
Khắp nơi tối tăm, cất giấu không biết bao nhiêu lực lượng quỷ dị khủng bố nguy hiểm, dù là hoàng giả cũng không dám dễ dàng xâm nhập một khu vực này.
Nhưng Tô Dịch lại giống như lững thững sân vắng, đi qua trong đó.
Ở trong tay hắn, Lôi Tiên Chùy tỏa ra hào quang đêm vĩnh hằng nhàn nhạt, hóa thành gợn sóng lực lượng vô hình, cũng khiến hắn dọc đường như giẫm trên đất bằng, vô kinh vô hiểm.
"Mấy trăm dặm nữa, có thể đến 'Tiên Hồ sơn'..."
Trong bôn ba, Tô Dịch giương mắt nhìn bốn phía, đại khái phán đoán ra bản thân đặt mình trong chỗ nào.
Tiên Hồ sơn ở một nơi thần bí chưa biết trong Táng Đạo Minh Thổ, ngọn núi này giống như một cái hồ lô thật lớn, quanh năm lượn lờ ở trong quầng sáng màu trắng nhàn nhạt.
Cho nên bị gọi là "Tiên Hồ sơn" .
Mà người đời không biết là,"Đài Chuyển Sinh" thần bí nhất Táng Đạo Minh Thổ này, nằm ở trên Tiên Hồ sơn!
Chẳng qua, cho dù có người có thể đến Tiên Hồ sơn, hầu như cũng không có khả năng tìm được "Đài Chuyển Sinh" .
Nơi đó quá mức thần bí, nếu không cách nào nắm giữ một ít huyền bí có liên quan với luân hồi, dù tu vi cao tới đâu, cũng không thể nhìn thấy chân dung của nó.
Mà lần này, Tô Dịch coi "Đài Chuyển Sinh" là nơi chứng đạo thành hoàng!
Đột nhiên ——
Tô Dịch bay vút ở trên không giống như phát hiện cái gì, dừng bước trên không, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía đỉnh một ngọn núi lớn nơi xa.
Nơi đó, không biết khi nào xuất hiện một bóng người.
Một bộ đạo bào màu lửa đỏ, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trăng sáng tỏ như tuyết chiếu xuống ánh trăng mát lạnh, làm nền bóng người thẳng tắp kia thể hiện hết ý siêu nhiên.
Tô Dịch khẽ nhíu mày, rất bất ngờ!
Cùng lúc đó, bóng người đạo bào màu lửa đỏ kia xoay người, ánh mắt như một mảng tia chớp chói lòa, cắt rách không gian, xa xa nhìn về phía Tô Dịch.
Sau đó, vẻ mặt vốn lạnh nhạt của thanh niên áo bào đỏ đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
Có cả kinh, có kính sợ, có thấp thỏm, có khó có thể tin...
Nhưng rất nhanh, cảm xúc dị thường phức tạp này, đều bị một chút ý cười thay thế.
Ý cười đó mang theo phấn khởi không đè nén được, dẫn tới khiến một đôi mắt đó của hắn cũng trở nên lấp lánh khiếp người, hào quang hừng hực.
Hắn phủi phủi quần áo, thản nhiên bước ra một bước, nhẹ nhàng tới trên không, hướng về Tô Dịch bên này tới gần.
"Sư tôn, những năm gần đây, đồ nhi tìm ngài tìm thật vất vả nha."
Thanh niên đạo bào màu lửa đỏ bay phất phới, trong miệng phát ra một tiếng cảm khái tràn ngập thổn thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận