Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7412: Một bước xa (1)

Chương 7412: Một bước xa (1)
Mà ở trong mắt nam tử áo bào vải, cảnh tượng lộ ra trong hỗn độn kia, lại không phải không thay đổi chút nào, mà là lúc nào cũng đều đang xảy ra biến hóa.
Khi thì hóa thành chữ “Đạo”.
Nếu phân giải chữ “Đạo” này.
chữ Đạo道
“Nhất” trong bút họa, đại biểu cho đạo sinh nhất, tức khởi nguyên của hỗn độn thái sơ.
“丷” đại biểu “Nhất sinh nhị”, đại biểu quá trình hỗn độn sơ khai, từ không tới có, chia trong đục, thiên địa thành.
“Tự” đại biểu “Nhị sinh tam”, đại biểu “Ngã (ta, ngôi số 1)” xuất hiện, “Ngã” tức chúng sinh!
chữ Tự: 自
Mà “Sước” thì đại biểu con đường, bởi con đường khác nhau, thế gian tính linh đều không giống nhau, đây là cái gọi là “tam sinh vạn vật”, lấy con đường truy cầu để thể nghiệm cùng sáng lập thế gian vạn vật!
bộ Sước: 辶 
Một chữ “Đạo”, đã mang huyền cơ của hỗn độn, thiên địa, vạn vật, chúng sinh cùng con đường của mình giấu hết trong đó. 
Nhưng đây chỉ là một trong những hình ảnh nam tử áo bào vải nhìn thấy. 
Ở trong mắt nam tử áo bào vải, cảnh tượng lộ ra trong hỗn độn kia không ngừng biến hóa, thẳng đến khi diễn hóa ra chữ “Kiếm”, ánh mắt nam tử áo bào vải hơi dừng lại. 
chữ Kiếm: 剑 
Kiếm, chữ đồng nghĩa với kiếm. 
Bên trái là “Thiêm”, bên phải là “Đao” . 
Chữ “Thiêm” lấy kết cấu để phân giải, là chúng sinh chi mệnh. 
“Đao” ý mũi nhọn. 
Mà trong hỗn độn cảnh tượng chữ “Kiếm” cực kỳ đặc thù, do dòng sông kỷ nguyên và dòng sông vận mệnh cùng nhau tạo thành chữ “Đao”. 
Lấy hỗn độn làm gốc, tạo thành chữ “Thiêm”. 
Tạo thành hình chữ “Kiếm”, nhất thời bày ra một loại thần vận nắm giữ kỷ nguyên luân chuyển, vận mệnh trật tự, sáng lập chúng sinh quy tắc. 
Cảnh tượng như vậy, quả thực cấm kỵ đến mức tận cùng. 
Nhưng nam tử áo bào vải chỉ lưu ý nhìn thêm một cái, liền không để ý tới nữa. 
Hắn biết, mỗi tu đạo giả khi đối mặt một mảng hỗn độn kia, cảnh tượng nhìn thấy đều hoàn toàn không giống nhau. 
Cái đó có liên quan với con đường từng tu đạo giả truy cầu. 
Chẳng qua, nam tử áo bào vải nhìn thấy, không chỉ có trong hỗn độn không ngừng hiện ra bản chất huyền bí nhất, còn thấy được ở ngoài hỗn độn! 
Bởi vì, hắn đứng ở “ở ngoài hỗn độn” này, như nhảy ra khỏi lồng giam, không ở trong hỗn độn! 
Tù đồ và Phán Quan gặp cắn trả, là vì hai người còn ở trong hỗn độn, không thể thật sự chạm đến bổn nguyên cấm kỵ nhất trong hỗn độn. 
Ông! 
Mệnh Kiếp Thiên Đăng chấn động càng thêm lợi hại, cánh cửa thời không màu vàng do ánh đèn xây dựng ra kia cũng theo đó bắt đầu kịch liệt rung chuyển. 
Giống như có thể tan vỡ biến mất bất cứ lúc nào. 
Con thanh ngư kia sau khi tiến vào một mảng hỗn độn đó, vẫn hướng chỗ sâu trong hỗn độn lao đi. 
Đột nhiên, nam tử áo bào vải nhìn thấy, ở trên thân kỳ ảo trong suốt tựa như kính kia của thanh ngư, hiện ra đường nét một cái cây to mơ hồ hư ảo. 
Đại thụ cắm rễ ở trong hỗn độn, dưới tàng cây có hai con sông đan xen uốn lượn mà qua. 
Vị trí rễ cây, loáng thoáng tựa như có một bóng người khoanh chân ngồi, như khói như bóng mờ mịt. 
Một chớp mắt này, nam tử áo bào vải vẫn luôn trầm mặc đột nhiên tự nói: “Tìm được ngươi rồi.” 
Đối với nam tử áo bào vải tiếc chữ như vàng mà nói, có thể như lẩm bẩm nói ra một câu như vậy, tuyệt đối có thể xưng là trăm ngàn năm khó gặp. 
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, hắn đối với chuyện này là coi trọng như thế nào. 
Mà ngay tại lúc nam tử áo bào vải lẩm bẩm, dưới cái cây to ở chỗ sâu trong một mảng hỗn độn kia, bóng người khoanh chân mà ngồi lại mơ hồ không thể nhận ra tựa như bị kinh động, lặng yên mở mắt. 
Một khắc này —— 
Mảng hỗn độn đó như bỗng nhiên yên lặng. 
Hai dòng sông đan xen ở dưới cái cây to, thì xuất hiện một tích tắc đình trệ. 
Phật nhìn một bát nước, bốn ức ngàn vạn trùng. 
Mà “một tích tắc” thời gian này, như lập tức thong thả đến mức đủ có thể khiến biển khơi hóa thành ruộng dâu. 
Bóng người mơ hồ kia, thì ở trong nháy mắt dài đằng đẵng này, đã phóng ra vô ngần thần niệm, từ trong hỗn độn khuếch tán ra. 
Lướt qua dấu vết của vận mệnh, đảo qua biến hóa giữa kỷ nguyên thay đổi, mỗi một chỗ động tĩnh nhỏ bé của toàn bộ thời không đều bị bắt giữ được. 
Nhưng cuối cùng, lại chưa có bất cứ phát hiện gì. 
Cuối cùng, một tích tắc dài lâu vô cùng kia trôi qua. 
Bóng người mơ hồ ngồi khoanh chân ở dưới cây to kia, đã lặng yên thu hồi vô ngần thần niệm, khôi phục trạng thái hỗn độn, không thể mô tả kia. 
Như một khối đá cô quạnh bất động, ở trong hỗn độn yên lặng xuống, không có một tia khí tức nào nữa. 
Tất cả đều khôi phục như lúc ban đầu. 
Nhưng thế gian này hầu như không ai có thể biết, “một tích tắc” vừa rồi, toàn bộ Mệnh Hà Khởi Nguyên từng dừng lại một lần. 
Nhưng, nam tử áo bào vải chú ý tới. 
Ở trước khi “một tích tắc” biến mất kia, hắn sớm nâng tay, từ trong một mảng hỗn độn kia, mang một con thanh ngư kia “vớt” ra. 
Tựa như con cá trong tranh, nhảy vọt ra. 
Ánh đèn màu vàng Mệnh Kiếp Thiên Đăng kia tỏa ra, cùng với cánh cửa thời không ánh đèn hiển hóa ra, đều biến mất ở trước “một tích tắc” này. 
Chỉ có Mệnh Kiếp Thiên Đăng lơ lửng ở đó, bấc đèn ảm đạm không ánh sáng. 
Nam tử áo bào vải nhìn thanh ngư trong tay, khẽ thở dài một tiếng. 
Đổi là hắn lúc còn sống, lần này nào cần sớm một tích tắc tránh lui? 
Lại nào cần một con thanh ngư này đến dẫn đường? 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận