Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3962: Ra tay (1)

Chương 3962: Ra tay (1)
Nhân cơ hội này, Phiền Chuy một lần nữa hướng phía trước bỏ chạy.
"Công Dương Vũ!"
Ở lúc chạy trốn, Phiền Chuy nhận ra, lúc trước triệu ra bảo tháp màu vàng ngăn chặn mình, chính là một vị thần tử khác Công Dương Vũ, điều này làm trong lòng hắn càng thêm nặng nề.
"Phù chiếu cổ tộc Hi thị lão tổ 'Trấn Vũ Thần Tôn' luyện chế sao, 'Tử Phách Đạo Lôi' kia ẩn chứa lực lượng kỷ nguyên pháp tắc quả nhiên không phải tầm thường."
Công Dương Vũ thu hồi bảo tháp màu vàng, nhíu mày.
"Hắn đã bị bức bách vận dụng con bài chưa lật, rõ ràng đã không chống đỡ được, mau đuổi theo!"
Kim Trục Lưu nhắc nhở.
"Được!"
Khi nói chuyện với nhau, hai vị thần tử liên thủ, toàn lực tấn công.
Ngoài ra, ở trên phương hướng khác nhau, cường giả cùng một trận doanh với bọn họ, đều đang hướng bên này hội tụ đến.
Như một tấm lưới lớn che trời, đang hướng về một mình Phiền Chuy bọc đánh, không ngừng thu lại!
Một lát sau.
Một bóng hình xinh đẹp màu xanh từ nơi xa đánh tới, nâng tay đánh ra một sợi roi thần màu lửa đỏ.
Thần nữ Khanh Vũ!
Nàng mặc đồ màu xanh tay áo rộng, dáng vẻ thướt tha, khi ra tay thì nhanh như gió, dưới một roi, quật nát cả mảng hư không kia, chia năm xẻ bảy.
Phiền Chuy phát ra tiếng rống giận, vung trường thương cứng đối cứng với nó.
Rắc!
Trường thương trực tiếp bị quật nát, chia năm xẻ bảy.
Sợi roi lửa đỏ kia rơi ở trên thân Phiền Chuy, đánh cho cả người hắn bay ngược ra ngoài, trên thân thể cao lớn kia lưu lại một vết rách nhìn ghê người.
Cho người ta cảm giác, tựa như lực đạo lớn hơn một chút nữa, thì có thể quật nát cả người hắn!
"Ta thật sự không hiểu, ngươi một tên nô tài của cổ tộc Hi thị mà thôi, vì sao phải liều mạng như vậy chứ?"
Khanh Vũ cầm một sợi roi màu lửa đỏ kia, trong đôi mắt quyến rũ tràn đầy mỉa mai cùng khinh thường.
Phiền Chuy đứng trên không trung, toàn thân tàn phá, máu tươi không ngừng chảy, bị thương nặng gần chết.
Nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ.
Chỉ là, khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, hắn không khỏi thầm than.
Bốn phương tám hướng, thần tử Kim Trục Lưu, Công Dương Vũ dẫn đầu chạy tới, mà ở nơi xa hơn, còn có một ít khí tức mạnh mẽ khác đang hướng về bên này hội tụ.
Không thể nghi ngờ, hắn đã bị hoàn toàn vây khốn, không có đường lui nữa!
"Đừng để hắn chết, còn cần lấy hắn làm mồi, câu ra Hi Ninh và Lý Huyền Quân."
Kim Trục Lưu từ từ mở miệng.
"Quả nhiên, mục đích của bọn họ căn bản không phải ta, mà là thiếu chủ cùng Lý đạo hữu!"
Trái tim Phiền Chuy cũng chìm vào đáy vực.
"Cũng tốt, vậy bắt giữ hắn trước, chờ sau khi bọn Thanh Tiêu, Tần Kiếm Thư chạy tới, lại tiến hành xử trí."
Khanh Vũ thong dong nói.
Nàng phất cổ tay, một sợi roi màu lửa đỏ kia lao vút lên không trung, hướng về Phiền Chuy thổi quét qua.
Một chớp mắt này, Phiền Chuy lại không chút sợ hãi.
Hắn sớm dự kiến được hôm nay chạy trời không khỏi nắng, sao có thể sợ hãi?
Chẳng qua...
Cho dù chết, hắn cũng phải kéo theo một ít đệm lưng, trải đường cho thiếu chủ! !
Khi Khanh Vũ ra tay, Phiền Chuy cũng đã động.
Thân thể cường tráng tàn phá nhuốm máu chợt vang lên tiếng nổ như kinh thiên, mà tinh khí thần của hắn thì tựa như thiêu đốt, toàn bộ tu vi của hắn như mở ra phong ấn, lập tức tăng vọt một mảng lớn.
Một chớp mắt này, Phiền Chuy hoàn toàn bất chấp mọi giá, không áp chế tu vi nữa, toàn lực ra tay! !
Ầm! ! !
Sợi roi màu lửa đỏ của Khanh Vũ bị ngăn trở, không thu được gì mà quay về.
Mọi người nhíu mày.
Giờ phút này, Phiền Chuy mạnh mẽ vận dụng tu vi cấp Thái Hòa, rõ ràng là tính bình sứt không sợ mẻ.
Đáng tiếc, cái này không uy hiếp đến bọn họ.
Kim Trục Lưu nâng tay triệu ra một thanh phù kiếm, ngang trời trấn áp qua.
Phù kiếm kia là thần linh bí bảo, bao trùm phù chiếu bí văn do thần linh tuyên khắc, một khi thi triển, khí tức như cấm kỵ tuôn trào ra, quả nhiên là khủng bố vô cùng.
Phiền Chuy toàn lực ngăn cản, vẫn như cũ bị bổ bay ngược ra ngoài, miệng mũi phun máu.
"Kim huynh, mau thu hồi bảo vật của ngươi, giết nhân vật như nô tài bực này, căn bản không đáng vận dụng đòn sát thủ cỡ này."
Công Dương Vũ nhắc nhở, cho rằng Kim Trục Lưu dùng dao mổ trâu giết gà.
Kim Trục Lưu cười cười, thu hồi phù kiếm,"Cũng đúng, mưu toan vận dụng tu vi cấp Thái Hòa, chỉ thiên địa quy tắc của di tích long cung này, cũng đủ để hoàn toàn trấn áp hắn!"
Khi nói chuyện, hắn giương mắt nhìn về phía bầu trời.
Người khác cũng phát hiện, một luồng lực lượng thiên địa quy tắc quỷ dị dọa người chợt xuất hiện, hung hăng hướng về Phiền Chuy trấn áp.
Khí tức cỡ đó, làm bọn họ các nhân vật cấp thần tử này đều lưng phát lạnh.
Quá quỷ dị rồi, căn bản không cần nghĩ, nếu bọn họ gặp thiên địa quy tắc bực này trấn áp, cũng nhất định khó có thể chống lại!
"Chết ở dưới thiên địa quy tắc, cũng không tệ..."
Cảm nhận được thiên uy khủng bố từ trên trời giáng xuống kia, Phiền Chuy lặng yên nhắm lại.
Nhưng ở một chớp mắt này, một bàn tay bỗng dưng bắt lấy hắn, bỗng dưng lóe lên, đã hiểm lại càng hiểm hơn tránh được trấn áp đến từ thiên địa quy tắc kia.
Hử?
Phiền Chuy ngạc nhiên, mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Sao là ngươi! ?"
Phiền Chuy liếc một cái nhận ra, cứu mình thế mà lại là Lý Huyền Quân!
"Mau áp chế tu vi, cái khác giao cho ta."
Tô Dịch lạnh nhạt nói.
"Ngươi vì sao... Vì sao phải làm như vậy? Cái đó và chịu chết có gì khác nhau?"
Phiền Chuy rất bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận