Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 111: Đạp gió phá sóng đến một quyền. Tất cả đều kinh động (1)

Chương 111: Đạp gió phá sóng đến một quyền. Tất cả đều kinh động (1)
"Tiếp tục xu thế này, Hoàng Càn Tuấn phải thua."
Tô Dịch luôn quan sát cuộc chiến, khi xem tới đây, trong lòng đã có đáp án.
Hoàng Càn Tuấn tiến bộ tuy lớn, nhưng so với Văn Giác Nguyên, chung quy là kém một tầng, trong thời gian ngắn căn bản không thể bù lại.
Nhưng, về sau Hoàng Càn Tuấn chỉ cần không buông lỏng, nhất định có thể vượt qua Văn Giác Nguyên.
Quả nhiên, rất nhanh thắng bại phân ra.
Hoàng Càn Tuấn đã thua!
Tuy hắn luôn đau khổ chống đỡ, hy vọng có thể bắt được một tia sơ hở tiến hành phản kích, đáng tiếc, Văn Giác Nguyên căn bản không cho hắn cơ hội.
Vị nhân vật lĩnh quân một thế hệ trẻ Văn gia nhận hết chú ý này bày ra chiến lực vô cùng đáng sợ trong bạn cùng lứa tuổi, cuối cùng bằng vào một đòn Phách Quải Chưởng, phá vỡ phòng thủ của Hoàng Càn Tuấn, vỗ lên trên ngực hắn.
Phành!
Hoàng Càn Tuấn lảo đảo ngã xuống đất, muốn giãy giụa đứng dậy, lại đã không đứng lên được.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, vạt áo ngực hắn vỡ vụn, da thịt in một vết bàn tay lõm xuống!
Không ít tuấn kiệt một thế hệ trẻ đều hít sâu, lưng phát lạnh.
Lực lượng Văn Giác Nguyên triển lộ ra, không thể nghi ngờ quá mạnh mẽ rồi!
Nơi đây chỉ yên tĩnh một cái chớp mắt, liền chợt bùng nổ ra hoan hô rung trời, ủng hộ cho Văn Giác Nguyên thắng lợi, một ít đại nhân vật cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Mà các đại nhân vật cùng những người trẻ tuổi kia của Văn gia, không ai không vì thế vui vẻ ra mặt.
Văn Giác Nguyên thắng lợi, làm bọn họ cũng nở này nở mặt, thấy vinh dự theo.
Văn Giác Nguyên giờ khắc này, không thể nghi ngờ thành tiêu điểm của vạn sự chú ý, áo trắng hơn tuyết, vinh quang không ai bằng.
Trên lôi đài.
Văn Giác Nguyên lạnh nhạt nói: "Ngươi gần đây võ đạo tiến cảnh tuy rất lớn, nhưng muốn quyết đấu với ta, vẫn như cũ là không biết tự lượng sức mình."
Hoàng Càn Tuấn lau khô vết máu khóe môi, gian nan bò dậy, giọng khàn khàn nói: "Một năm sau, ta tự nhiên khiến ngươi chỉ có thể hít khói."
Dứt lời, hắn xoay người đi xuống lôi đài.
Văn Giác Nguyên nhíu mày, sau đó không cho là đúng lắc lắc đầu.
Người thất bại vứt lại lời hung hăng mà thôi.
Không đáng giá để ý.
Hoàng Càn Tuấn bước chân tập tễnh tới bên người Hoàng Vân Xung, ra vẻ thoải mái nhún vai nói: "Phụ thân, con bây giờ chỉ chút năng lực này, ngài đừng thất vọng."
Hoàng Vân Trùng đứng dậy, ôm chặt bả vai Hoàng Càn Tuấn một cái, vẻ mặt tràn đầy vui mừng tự hào, nói:
"Ta cũng không ngờ, con có thể chống đỡ đến bây giờ, một trận chiến này, con tuy bại mà vinh!"
Hoàng Càn Tuấn nhe răng trợn mắt nở nụ cười.
Ánh mắt hắn nhìn quét xung quanh, lại thất vọng phát hiện, cũng chưa nhìn thấy một bóng người kia hắn giờ phút này muốn nhìn thấy nhất.
Trong ngoài sân yến hội, tiếng hoan hô cổ vũ cho Văn Giác Nguyên còn đang tiếp tục.
Thành Quảng Lăng bên này, vô luận mọi người ngồi thuyền trên sông xem cuộc chiến, hay là dân chúng bình thường dừng chân bên bờ sông xem náo nhiệt, đều sôi nổi thảo luận.
Có đại nhân vật thổn thức nói: "Có được thanh thế như vậy, danh hiệu đứng nhất thi đấu Long Môn này, hẳn sẽ bị Văn gia thu được."
Có người vuốt râu mà cười: "Cái này rất bình thường. Mặc kệ nói như thế nào, Văn Giác Nguyên là nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, thiếu niên tuấn tài Bàn Huyết cảnh đại viên mãn, nếu không đạt được hạng nhất, vậy mới gọi là trò cười!"
"Nghê sư huynh, ngươi cảm thấy Văn sư huynh như thế nào, hắn hôm nay đoạt hết nổi bật, vẻ vang không ai bằng."
Nam Ảnh đảo đôi mắt đẹp, ghé vào bên tai Nghê Hạo, thấp giọng nói nhỏ, hơi thở như lan.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, ngửi từng làn hương thơm kia trên thân người đẹp, trong lòng Nghê Hạo nóng như lửa.
Vẻ mặt hắn lộ ra ngạo nghễ,"Văn Giác Nguyên ở Tây viện tu hành, mà ta là đệ tử Đông viện, sư muội có thể nào lấy hắn đánh đồng với ta? Đổi là ta ra sân, thoải mái có thể thắng được!"
Nam Ảnh mắt miệng cười khẽ, mi mắt tình ý chân thành,"Ta thích nhất chính là bộ dáng tự tin ngạo nghễ này của Nghê sư huynh, đây mới là khí phách nam nhân nên có."
Trong lòng Nghê Hạo thoải mái vô cùng, ngoài miệng lại thở dài: "Đáng tiếc, chúng ta lần này là làm khách, dựa theo quy củ, không phải người thành Quảng Lăng cùng thành Lạc Vân không thể tham dự, nếu không ta nhất định phải khiến sư muội nhìn một cái, trong vòng mười chiêu, ta là thắng Văn Giác Nguyên như thế nào!"
Thành Lạc Vân bên kia cũng đang nhao nhao nghị luận.
"Văn Giác Nguyên đó cũng quá mạnh rồi nhỉ?"
"Hắn thân là nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, lại còn tham dự thi đấu Long Môn, thế này không phải ức hiếp người ta sao?"
"Ài, chẳng lẽ hạng nhất thi đấu Long Môn lần này phải bị thành Quảng Lăng cướp đi?"... So với thành Quảng Lăng bên kia hưng phấn, thành Lạc Vân bên này tràn đầy tiếng thở dài.
Rất nhiều người trẻ tuổi vốn định tham chiến, đều đã bắt đầu sinh ý lui, không dám tiến lên.
"Chẳng lẽ thành Lạc Vân không ai dám chiến sao? Nếu như thế, hạng nhất này liên thuộc về Văn Giác Nguyên thành Quảng Lăng chúng ta!"
Thành Quảng Lăng bên này, có người la lớn.
Từng đợt thanh âm ồn ào cũng theo đó vang lên.
Điều này làm sắc mặt các đại nhân vật kia của thành Lạc Vân đều có chút khó coi.
Chỉ có thành chủ Lợi Kiếm Vũ vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng, khi thấy một màn như vậy, hắn hơi trầm ngâm, liền nói với Mặc gia tộc trưởng Mặc Hạo Long bên người:
"Mặc huynh, thời gian không còn sớm nữa, không bằng để đám người Phó Sơn mở rộng tầm mắt chút?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận