Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 3463: Vô tướng ma (1)

Chương 3463: Vô tướng ma (1)
Dừng một chút, trong mắt hắn nổi lên tia sáng kỳ dị, nói: "Tô đạo hữu dù chưa từng đặt chân tiên đạo, có thể có hắn ra tay, hẳn có thể trăm trận trăm thắng!"
Toàn trường xôn xao.
Còn chưa đặt chân tiên đạo?
Vậy có thể là đối thủ của Lệ Phong Hàn?
Một số người vốn tràn ngập chờ mong đối với Tô Dịch, giờ khắc này đều không khỏi im lặng, âm thầm lắc đầu.
Các đại nhân vật kia càng ngây ngốc, thiếu chút nữa đều cho rằng nghe lầm.
Tô Dịch không để ý tới những thứ này.
Hắn sau khi từ ghế mây đứng dậy, liền bước một bước, đi tới trên tòa đàn tràng kia nơi xa.
"Ngươi thật sự chưa từng đặt chân tiên đạo?"
Lệ Phong Hàn rất kinh ngạc.
Không thể tưởng tượng, trên đời này sao có thể có nhân vật ngu xuẩn vô tri như vậy.
Ánh mắt Tô Dịch thâm thúy, nói: "Thu thập ngươi cái thứ không mặt không da* này, dư dả có thừa."
*một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là mô tả sự vô liêm sỉ, không biết xấu hổ
Bị châm biếm là không mặt không da, không những chưa khiến Lệ Phong Hàn tức giận, ngược lại nhíu mày, nói: "Ngươi... Chẳng lẽ đã nhìn ra lai lịch của ta?"
Tô Dịch lững thững đi qua, thuận miệng nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Lệ Phong Hàn hừ lạnh,"Ta cảm thấy ngươi một vật nhỏ như vậy, ngay cả tư cách quỳ trước ta cũng chưa có!"
ẦM!
Hắn trực tiếp ra tay, hơn nữa vận dụng toàn lực.
Trong tích tắc, khí thế sát phạt ngập trời, vô số quyền ảnh màu máu hiện ra, trùng trùng điệp điệp, như vẫn thạch rợp trời rợp đất, đánh về phía Tô Dịch.
"Cẩn thận!"
Đám người Thang Vị Hàn kêu to.
Bọn họ đều thua ở dưới tay Lệ Phong Hàn, tự nhiên rõ nhân vật hung ác điên cuồng như sát thần này là đáng sợ cỡ nào.
Tô Dịch cũng không né không tránh, phất tay áo bào, bàn tay nặn ấn, đập ra trên không trung.
ẦM!
Quyền ấn thế như chẻ tre, đánh tan ngàn vạn quyền ảnh màu máu.
Mà bóng người Tô Dịch lao về phía trước, vỗ xuống một chưởng.
Lệ Phong Hàn quát to, vung quyền cứng rắn đối kháng.
Rắc!
Cánh tay phải hắn gãy.
Mà một chưởng này của Tô Dịch dư thế không giảm, quả thực giống như không đâu không phá, nháy mắt đập Lệ Phong Hàn xuống đất.
Phành! !
Đàn tràng kịch liệt chấn động, lay động không thôi.
Lệ Phong Hàn như con cóc, tứ chi nằm bẹp xuống đất, máu thịt mơ hồ, cả người giống như co giật run rẩy hẳn lên, nhất thời thế mà không cách nào bò dậy.
Lực lượng một chưởng, trấn áp Lệ Phong Hàn!
Dứt khoát lưu loát.
Toàn trường rung động, không ai không trợn mắt há hốc mồm, lâm vào thất thần. ...
Ánh mặt trời trầm tĩnh, nước hồ lấp lánh.
Một bộ áo bào xanh kia của Tô Dịch tung bay ở trong ánh nắng sắc hồ, tỏ ra càng thêm phiêu nhiên xuất trần.
Toàn trường im ắng, tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
Mọi người đều rung động ở đó, ánh mắt dại ra.
Lúc trước, Lệ Phong Hàn ương ngạnh kiêu ngạo cỡ nào, một người mà thôi, đánh bại mười vị tuyệt thế thiên kiêu liên thủ, uy phong ngập trời.
Mọi người thậm chí cũng không thể tưởng tượng, đạo hạnh của hắn ở trong tu vi Vũ cảnh rốt cuộc mạnh đến cỡ nào!
Nhưng bây giờ, Lệ Phong Hàn đã thua!
Ở trong một chưởng, bị người ta như đập ruồi bọ, trấn áp dưới đất! !
Một hình ảnh đó, không thể nghi ngờ quá mức rung động lòng người, cũng đến quá nhanh, làm người ta trong lúc nhất thời thậm chí cũng rất khó phản ứng lại.
Càng làm người ta đầu óc ngây dại là, một chưởng trấn áp Lệ Phong Hàn dưới đất, cũng không phải nhân vật nghịch thiên trong Vũ cảnh.
Mà là một người trẻ tuổi còn chưa đặt chân tiên đạo!
Điều này làm các Tiên Quân kia cũng thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.
Thực lực chênh lệch quá lớn, tạo thành rung động cùng tương phản quá lớn, dẫn tới mọi người đều có một loại cảm giác bất ngờ không kịp phòng bị.
"Ta tuy đoán trước được sẽ là kết quả như vậy, lại không ngờ sẽ đến nhanh như vậy..."
Phó Vân Trung âm thầm lẩm bẩm, ánh mắt đăm đăm.
Mà giờ khắc này, Phương Hàn nhìn bóng người như nhàn vân dã hạc kia của Tô Dịch, đột nhiên cảm giác, lúc trước Thang Vị Hàn, Mạnh Tâm Quan các tuyệt thế yêu nghiệt kia, giống như cũng chỉ có vậy mà thôi.
Lệ Phong Hàn như tuyệt thế sát thần kia, cũng chỉ thường thôi!
"Thua rồi? Cứ như vậy thua rồi?"
Trên đàn tràng, Thang Vị Hàn thất thanh hô lên.
Người khác như bọn Mạnh Tâm Quan cũng đều vẻ mặt phức tạp.
Không so sánh thì không biết.
Vừa so sánh, bọn họ mới phát hiện, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
"Các ngươi thua cũng không oan, cũng không cần vì thế suy sụp, ở cấp bậc Vũ cảnh, đã tính là hàng ngũ đứng đầu đương thời."
Tô Dịch nói xong, ánh mắt quan sát Lệ Phong Hàn bị trấn áp dưới đất,"Về phần hắn, một tên ma con ngụy trang thành nhân vật tiên đạo mà thôi."
Tên ma con?
Mọi người ngẩn ra.
Ngay lúc này, Lệ Phong Hàn trên mặt đất chợt phát ra một tiếng rít như rung trời, thế mà chợt giãy giụa đứng dậy, một chưởng chém về phía cổ họng Tô Dịch.
Nhanh như tia chớp.
Tô Dịch giống như biết trước, bỗng nhiên tay hắn chộp một cái, đã nắm lấy cổ họng Lệ Phong Hàn, sau đó tùy tay chấn động.
ẦM! !
Áo bào trên người Lệ Phong Hàn nứt ra.
Ngay sau đó, bộ da toàn thân hắn giống như vải vóc chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vụn bay lả tả, lộ ra diện mạo chân thật của nó.
Dung mạo của hắn giống nhân loại, da thịt lại hiện ra màu bạc nhạt, mi tâm sinh ra một con mắt dựng thẳng, mái tóc dài cũng tỏa ra ánh sáng bạc, thân thể thon dài gầy gò, quanh thân cao thấp quanh quẩn các luồng lửa ma màu đen quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận