Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2893: Cường kết thiện duyên (1)

Chương 2893: Cường kết thiện duyên (1)
Núi sông nghìn trượng phụ cận đều ầm ầm hóa thành bột phấn.
Cả bí cảnh thế giới cũng bị chấn động nứt nẻ khắp nơi, xuất hiện từng vết rạn.
"Quan chủ, không quá nửa năm, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Trong thiên địa, thanh âm lộ ra hận ý khắc vào xương tủy đó của Điệp Nữ quanh quẩn thật lâu.
Tô Dịch nào sẽ để ý uy hiếp như vậy?
Hắn chỉ là có chút tiếc nuối, chưa thể bắt được nữ nhân này, nếu không, có lẽ có thể tra hỏi ra Thợ May hôm nay trốn ở nơi nào.
"Chủ thượng, Điệp Nữ đã chết, nhân vật Ảnh Tử trung tâm của chúng ta đóng quân ở Thần Đô tinh giới đều đã chết."
Trong thế giới u ám kia, lão bộc thấp giọng mở miệng.
Thợ May thích uống trà, trước giờ không thích uống rượu.
Nhưng lúc này, lão lại lấy ra một bầu rượu, yên lặng uống một ngụm.
Trên khuôn mặt già nua kia hiện ra một phần thương cảm khó nén được.
Điệp Nữ là do lão một tay nuôi lớn, như con gái của lão.
Vốn, lão đã chuẩn bị đủ tài nguyên tu hành, trải cho Điệp Nữ một thông thiên đại đạo chỉ thẳng Vũ Hóa cảnh.
Nhưng hôm nay...
Không dùng tới nữa!
Hồi lâu sau, Thợ May hít sâu một hơi, trong mắt nổi lên hào quang âm u lạnh lẽo đáng sợ,"Một mạng đền một mạng, Không Chiếu hòa thượng, từ nay về sau, ta không nợ ngươi nữa!"
"Chủ thượng, xin ngài nén bi thương."
Lão bộc khuyên giải an ủi.
Vẻ mặt Thợ May đã khôi phục không chút dao động, nói: "Người cũng chết rồi, ta sớm đã lạnh nhạt đối đãi, tự nhiên sẽ không để Điệp Nữ mất đi mà ảnh hưởng tâm trí của ta."
Dừng một chút, lão nói: "Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi, tất cả lực lượng ngủ đông trong bóng tối, tạm để quan chủ nhảy nhót một đoạn thời gian nữa!"
"Ba tháng sau, ta nhất định tự mình nhập liệm, xây mộ lập bia cho quan chủ!"...
Ánh nắng chiều như lửa.
Tô Dịch đơn độc một mình, đi ở trong một tòa thành trì phồn hoa.
Trên đường phố, người đi đường chen vai thích cánh, cảnh tượng rộn ràng náo nhiệt đó, khiến Tô Dịch cũng không khỏi hoảng hốt một phen.
Hắn đã rất lâu rồi chưa từng thật sự rảnh rỗi, một mình một chỗ.
Trong một quán trà, người kể chuyện đang miệng lưỡi lưu loát kể một câu chuyện xưa thần ma chí quái, giành được cả sảnh đường ủng hộ.
Khiến Tô Dịch không biết nên khóc hay cười là, nhân vật chính của chuyện xưa lại là quan chủ.
Hắn dừng chân ở ngoài quán trà say sưa nghe một lúc, liền xoay người bỏ đi, tìm cái tửu lâu hẻo lánh yên tĩnh, ăn một chút món ngon đặc sắc của địa phương.
Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhàn tản hưởng thụ thanh nhàn của một mình.
"Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn, nhân ngã lưỡng vong hồng trần gian."
"Có đôi khi, cũng nên để bản thân hoàn toàn thả lỏng một phen, tạm bước chậm, lắng đọng tâm cảnh, dựa vào đó để chải chuốt cùng đánh giá lại con đường của mình."
Từ tửu lâu đi ra, Tô Dịch chắp tay sau lưng, hoàn toàn không có mục đích bước đi ở trên đường phố.
Mua một ít rượu, bán một ít bảo vật không dùng tới.
Gặp được món đồ chơi nhỏ thú vị, thuận tay liền mua một ít, nhìn thấy đặc sản và mỹ vị đến từ trời nam biển bắc, liền nhấm nháp một phen, thong dong đủng đỉnh.
Thẳng đến lúc hoàng hôn rút đi, màn đêm sắp tới, Tô Dịch rời khỏi tòa thành trì này, khởi hành tới "Yên Châu" .
"Thần Công phường" được xưng thánh địa luyện khí số một Thần Đô giới nằm ở Yên Châu.
Tô Dịch lần này tới, là tính mượn hỗn độn thần vật "Vạn Diệu Lô" cùng "Cửu Thanh Đạo Hỏa" của Thần Công phường, hoàn toàn luyện Huyền Hoàng Tạo Hóa Đằng vào Nhân Gian Kiếm.
Kiếm tu, chuyên chú trong một kiếm.
Vô luận Nhân Gian Kiếm, hay Huyền Hoàng Tạo Hóa Đằng, đều là hỗn độn thần vật chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Nhưng, đối với Tô Dịch mà nói, một thanh kiếm là đủ.
Bầu trời đêm trầm tĩnh, các ngôi sao trang trí trên đó, vụt sáng vụt tắt.
Tô Dịch thuận gió ngao du giữa núi sông, áo bào tung bay, nhìn như lững thững sân vắng, thực ra bước ra một bước là nghìn trượng.
Cái này không phải đang chạy đi, cho nên Tô Dịch cũng không vội.
Tâm vô phồn tạp vạn bàn ý, phi tinh đái nguyệt tự tiêu diêu.
Ting!
Một tiếng đàn vang vọng, như tiếng thông reo từng trận, như dòng suối róc rách, vang vọng trong bóng đêm như mực này.
Tô Dịch lặng yên dừng lại.
Đỉnh một vách núi nơi xa, ánh sao như ảo, sương mù lượn lờ.
Một nam tử mặc trường bào màu đỏ tay áo rộng khoanh chân trên mặt đất, đặt trên đầu gối một cây đàn cổ, đang thản nhiên gảy đàn.
Tiếng đàn réo rắt, tràn đầy một sự vui thích.
Trong sông núi phụ cận, cỏ cây lay động gió mát hiu hiu, vạn tượng dạt dào sinh cơ, còn có một đàn linh tước ở trong tiếng đàn nhẹ nhàng nhảy múa, linh động hoạt bát.
Tô Dịch khẽ nhíu mày, nói: "Nhìn thấy ta, liền vui như vậy?"
Hắn nghe ra trong tiếng đàn lộ ra sự vui vẻ.
Nam tử trường bào màu đỏ cười lên, hai tay đặt hờ trên dây đàn, nhất thời tiếng đàn lượn lờ trong thiên địa biến mất.
"Có bằng hữu từ phương xa tới, vui không kiềm chế được."
Nam tử trường bào màu đỏ lấy ra một cái hộp đàn, đặt đàn cổ ở trong đó, lúc này mới vươn người đứng lên.
Ánh mắt hắn xa xa nhìn Tô Dịch đứng thẳng ở trong tầng mây, cười nói: "Cảnh đêm đẹp như thế, ngươi ta có duyên gặp gỡ ở giữa núi sông bát ngát, Tô đạo hữu nếu không ngại, có nguyện đối ẩm một chút với ta hay không?"
Nam tử bóng người cao, phong thần tuấn lãng, phiêu dật tuyệt tục, giống như tiên nhân không dính một hạt bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận