Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 2669: Phi Vân lâu treo thưởng (2)

Chương 2669: Phi Vân lâu treo thưởng (2)
Khuynh Oản ngoan ngoãn gật đầu nói: "Oản Nhi nhớ kỹ."
Tô Dịch cười cười, nói: "Đi thôi, đi tìm cái khách sạn nghỉ trước một chút."
Một tháng qua luôn bôn ba trong tinh không, khiến Tô Dịch cũng cảm giác có chút mệt mỏi, muốn thả lỏng một phen hẳn hoi.
Nhưng rất nhanh, Tô Dịch liền dừng chân, nháy mắt ôm lấy vòng eo mảnh mai của Khuynh Oản, đặt ở phía sau mình.
Khuynh Oản ngạc nhiên, chợt bên tai liền truyền đến Tô Dịch truyền âm: "Ngoan ngoãn đợi chút đừng nhúc nhích."
Khuynh Oản hơi nheo lại đôi mắt sáng, ý thức được tình huống không thích hợp.
Sau đó, chỉ thấy vô thanh vô tức, hơn hai mươi hoàng giả treo ở đó thị chúng, bỗng dưng biến mất không thấy.
Khuynh Oản ngẩn ngơ, có người ở trong bóng tối cứu viện những hoàng giả kia?
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh vang vọng như sấm rền.
Trong hư không đoạn đường phố này, không gian chợt sụp đổ, chia năm xẻ bảy.
Một bóng người theo đó lảo đảo ngã ra.
Nhìn kỹ, bóng người ấy là một ông lão mặc đạo bào, chòm râu hoa râm, tay nâng một cái bảo tháp đồng xanh.
Lão ở ngay sau khi ngã xuống, liền dịch chuyển hư không, hướng chỗ cổng thành lao đi.
Keng!
Theo một tiếng đao ngân trầm hồn, một đạo đao khí sấm sét cô đọng hiện ra, chắn ngang trên con đường phía trước.
Ông lão đạo bào đột ngột biến sắc, hướng về một phương hướng khác lao đi.
"Lão gia hỏa, ngươi chạy không thoát đâu."
Một tiếng cười khẽ vang lên, ánh lửa lưu chuyển, một sợi roi lửa đỏ bổ về phía ông lão đạo bào.
Trực tiếp như rồng lửa từ trên trời giáng xuống!
Ông lão đạo bào đã không kịp né tránh, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Phành! ! !
Trong tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, bóng người ông lão đạo bào lảo đảo lui, khí huyết quanh thân quay cuồng, mặt đất dưới chân cũng ầm ầm sụp đổ, bùn đất bắn tung tóe.
Mà hầu như cùng lúc đó, ở trên phương hướng khác nhau của ông lão đạo bào, phân biệt xuất hiện ba bóng người.
Một nam tử áo mãng bào tay cầm tử lôi chiến đao, uy mãnh khiếp người.
Một mỹ phụ nhân kiều mỵ như hỏa, da thịt như tuyết, tay cầm một sợi roi lửa đỏ nhỏ như ngón cái.
Một ông lão áo bào đen bóng người gầy, tay cầm một cây gậy chống đầu rồng.
Ba người vừa xuất hiện, uy áp khủng bố theo đó tràn ngập mà ra, bao phủ khu vực này, gắt gao tập trung ông lão đạo bào kia.
Trong khu vực phụ cận, tiếng thét chói tai không ngừng, những người đi đường kia đều kinh hãi chạy trốn, tránh đi xa xa.
Tô Dịch chưa chạy.
Hắn và Khuynh Oản đứng ở trước một bảng treo thưởng kia, vừa vặn đứng ở chỗ ngoại vi chiến trường, chuẩn xác như từng lấy thước đo để đo.
Đặt chân nơi đây, đã sẽ không bị lan đến, lại có thể xem chiến đấu rõ ràng.
Cái này tự nhiên là Tô Dịch cố ý làm.
Mỹ phụ nhân tay cầm sợi roi lửa đỏ kia, giống như phát hiện cái gì, không khỏi nhìn Tô Dịch thêm một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
"Các hoàng giả bên đường thị chúng này vẫn có một chút tác dụng, không đúng vậy sao, rốt cuộc bắt được một con cá lớn."
Mỹ phụ nhân cười tủm tỉm nói.
"Tu vi Huyền U cảnh mà thôi, chưa nói là cá lớn."
Nam tử áo mãng bào tay cầm chiến đao khẽ lắc đầu, như có chút thất vọng.
"Trong thời gian này, con mồi Huyền Hoàng tinh giới dám vụng trộm lẻn vào thành Thiên Thanh chỉ có một mình hắn, đã rất không tệ rồi."
Ông lão áo bào đen tay cầm gậy chống chậm rãi nói.
Khi nói chuyện, ba người bọn họ hướng về ông lão đạo bào từng bước ép sát qua.
Bầu không khí ở đây, cũng cực kỳ sát khí lạnh lẽo áp lực.
"Các ngươi là người của Phi Vân lâu?"
Ông lão đạo bào hít sâu một hơi, hỏi.
"Chết đến nơi rồi, lấy đâu ra nhiều lời thừa như vậy."
Nam tử áo mãng bào nói xong, đã hung hãn tấn công.
Ầm!
Hắn vung lôi đình chiến đao, pháp tắc đan xen, bá đạo dữ dội vô cùng.
Cùng lúc đó, ông lão áo bào đen và mỹ phụ nhân cũng cùng nhau tấn công.
Chỉ trong mấy chớp mắt, ông lão đạo bào đã bị thương nghiêm trọng, cả người đầy máu.
Chẳng qua, có lẽ kiêng kị lão liều mạng trước khi chết, cũng có lẽ là muốn bắt sống lão, ba người bọn ông lão áo bào đen vẫn chưa hạ tử thủ.
Mà là muốn như mèo vờn chuột, không ngừng kìm kẹp ông lão đạo bào, muốn hoàn toàn trấn áp lão.
Ông lão đạo bào vẻ mặt bi phẫn, lão tựa như cũng ý thức được chạy trời không khỏi nắng, giọng khàn khàn kêu lên: "Trước khi chết, có thể nói cho ta biết, vì sao các ngươi phải nhằm vào tu sĩ Huyền Hoàng tinh giới ta hay không?"
Trong thanh âm tràn đầy không cam lòng.
Không có ai để ý tới.
Vẻ mặt ba người ông lão áo bào đen lạnh nhạt mà bình tĩnh, như nhìn một con mồi đưa tay có thể bắt được.
Ông lão đạo bào thấy vậy, không khỏi cay đắng than thở, rõ ràng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
"Dũng Hà, ngươi tới bắt hắn, nhớ kỹ, đừng thương tổn tính mạng của hắn."
Ông lão áo bào đen phân phó.
"Được!"
Nam tử áo mãng bào gật gật đầu.
Nhưng ở lúc hắn sắp hành động, một thanh âm lạnh nhạt vang lên:
"Lão tổ nhà ngươi nếu nhìn thấy ngươi uất ức như vậy, sợ là thế nào cũng tức đến giận sôi lên."
Mọi người ngẩn ra, giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy cách đó không xa, một người trẻ tuổi mặc áo bào xanh, đi tới bên này.
Toàn thân quanh quẩn một luồng khí tức hoàng giả Huyền Chiếu cảnh.
"Muốn chết!"
Trong mắt nam tử áo mãng bào lóe lên sát khí.
"Tạm khoan ra tay, xem xem tiểu tử này cùng lão gia hỏa kia là cùng một bọn hay không."
Ông lão áo bào đen phân phó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận