Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 89: Chàng cơ trưởng (1)

Phòng livestream.
Rất nhiều người refresh kênh livestream của Lý Như Ý, đợi thần tượng tới.
"Hôm nay Như Ý ca ca có hát không nhỉ?"
"Ai mà biết được chứ? Vị đại gia kia của chúng ta muốn phát thì phát, không muốn phát thì thôi, thích lúc nào thì phát lúc ấy ... Có lẽ nếu không ngồi trước camera, chính anh ấy cũng không biết là hôm nay có phát hay không."
"Tôi là người mới, muốn hỏi mọi người, có lịch trình gì không?"
Đúng lúc đó trên màn hình đột nhiên xuất hiện gương mặt tuấn mỹ làm không ít thiếu nữ hoài xuân lên cơn đau tim xuất hiện.
Tức thì cả phòng livestream sục sôi.
"Oa, nam thần của chúng ta về rồi."
" Như Ý, Như Ý, em yêu anh, em muốn sinh con cho anh."
"Nam thần, mặt anh làm sao thế kia?"
"Anh bị thương à, sao lại băng thế ... Ôi, nhưng vẫn đẹp não nề."
Lý Như Ý thì vẫn vậy, hắn chẳng quan tâm tới dòng chat đang đổ tới như thác lũ, hắn ôm ghita, chỉnh âm, sau đó giọng hát hơi khàn vang lên.
Trên con đường xanh biếc,
Trải qua bao vết thương,
Trên khuôn mặt già nua,
Ghi lại bao sương gió,
Sống lay lắt qua gió mưa,
Thời thanh xuân tuổi trẻ .
Đại địa là ca khúc kinh điển của BEYOND, cũng là bài bài rock and roll độc nhất vô nhị.
Thê lương, bi phẫn, bất cam.
Bất kể là trong lòng trải qua bao vết thương, bất kể là vượt qua bao sương gió, tôi đều muốn tiến thẳng về phía trước, không dừng bước, không thỏa hiệp.
Các người không cho tôi livestream à, tôi cứ phát đấy.
Các người muốn tôi mãi mãi không ngóc được đầu lên à? Tôi nhất định phải vượt qua.
Thứ các người muốn, tôi từ chối.
Thứ các người lấy đi, tôi nhất định phải đoạt lại.
Có gió cũng có mưa, mới chính là thời thanh xuân tuổi trẻ.
Đại Địa kết thúc, Lý Như Ý lại hát Không do dự nữa.
Buồn chán nhìn thấy do dự.
Đạt được lý tưởng đâu dễ gì.
Cho dù có lòng tin.
Đấu chí lại đi xuống.
Hỏi trời cao bao nhiêu.
Chí trong lòng còn cao hơn trời.
Hai mắt Lý Như Ý đỏ như lửa, hai tay điên cuồng gảy ghita, vì không sử dụng móng tay giả, ngón tay của hắn bị dây đàn cứa toang máu, hắn vẫn mặc kệ.
Cứ như điên cuồng.
Hắn cần cơn đau kích thích thần kinh tê liệt đã lâu của mình.
Hắn cần máu tươi để đốt cháy lại nhiệt huyết tuổi trẻ.
Hỏi trời cao bao nhiêu.
Chí trong lòng còn cao hơn trời ...
Đột nhiên Lý Như Ý nhảy lên cầm ghita đập thẳng vào tường.
Rầm!
Vụn gỗ bay tứ tung, dây đàn đứt bắn ra.
Tắm rửa xong dùng khăn lông trắng muốt quấn mái tóc, lại dùng mặt nạ đắp lên mặt, xoa ít sữa dưỡng thể lên một số vị trí trên người, Khổng Nhược Khuê thoải mái nằm xuống ghế sô pha.
Mở di động ra, thông báo có mười mấy tin tức mới nhất, có kịch bát quản lý gửi cho, có người quen rủ tham dự tiệc, có đạo diễn từng hợp tác gửi cho cô bản kế hoạch mới nhất.
Khổng Nhược Khuê gạt đi hết, quả nhiên nhìn thấy tài liệu Trần Thuật gửi, cô điều chỉnh tư thế thoải mái nhất rồi mở ra xem.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, Khổng Nhược Khuê cùng hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện mới.
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, đồng hồ treo tường phát ra tiếng coong coong nho nhỏ, ánh đèn trong phòng càng lúc càng mơ, bóng đêm ngoài trời càng lúc càng mỏng.
Khi Khổng Khuê đọc xong toàn bộ nội dung, sắc trời đã sáng hẳn, mặt trời mọc lên từ phía đông. Một lớp sương mù lượn lờ quanh thủy tạ bị ánh sáng chói chang dần đuổi đi.
Khổng Nhược Khuê đặt di động xuống, mắt nhắm lại hồi tưởng thứ mình đọc.
Rất lâu sau, cô lại nhanh chóng mở di động, mở khung chat với Trần Thuật, nhập hàng chữ :" Gửi kịch bản tới phòng văn học."
Viết xong dòng chữ này, mí mắt Khổng Nhược Khuê ngày càng nặng, sau đó không kiên trì được nữa, người ngả ra ngã xuống ghế sô pha, chiếc di động cầm trong tay rơi cạch xuống đất không hay.
Do đám phóng viên không thể cung cấp thêm bất kỳ về nam nhân thần bí hẹn hò với Khổng Nhược Khuê, cộng thêm thái độ rõ ràng của phía Đông Chính và bản thân Khổng Nhược Khuê nên scandal này hạ nhiệt nhanh chóng.
Nhưng một từ khóa lại liên tục ba ngày đứng top 1 hot search.
“Tôi không yêu đương gì hết!”
Phát ngôn đầy cá tính của Khổng Nhược Khuê chỉ mấy ngày đã tràn lan khắp ngõ ngách, trở thành trend trong giới trẻ, thành tuyên ngôn hùng hồn của giới độc thân, thậm chí một số minh tinh đang vướng phải scandal tình ái cũng chia sẻ bài viết của Khổng Nhược Khuê, thay cho câu trả lời của mình.
Đứng trước làn sóng mạnh mẽ này đám Bạch Gia Trang fan của Bạch Khởi Nguyên đành rút lui, trong khi dám Khổng Tước fan Khổng Khuê đang sĩ khí ngút trời. Bọn họ đành quay về tự an ủi nhau “nằm im cũng trúng đạn.”
Văn phòng nhỏ hướng phía đông tầng 11 tòa nhà Đông Chính.
Trước mặt là cốc trà vừa mới pha, hơi nóng vẫn còn bốc nghi ngút.
Trần Thuật ngây ra nhìn hàng chữ trên di động "Gửi kịch bản tới phòng văn học."
Chỉ có mấy chữ thôi, nội dung hết sức rõ ràng nhưng Trần Thuật xem đi xem lại nhiều lần, xem từ lúc ở tàu điện ngầm xem tới lúc vào văn phòng.
Tin nhắn này thu được lúc sáu giờ hơn, khi ấy Trần Thuật vừa mới chạy bộ từ trường đại học về.
Trần Thuật không biết Khổng Nhược Khuê cả đêm không ngủ hay là vừa mới thức dậy, y thiên về cái đầu, vì dựa vào độ dài của kịch bản này phải xem mấy tiếng mới hết.
Hơn nữa Trần Thuật tin Khổng Nhược Khuê đã thực sự xem qua kịch bản này, dù sao, cô ấy yêu cầu kịch bản, nhưng không xem mà trực tiếp ném cho phòng văn học ... Thế chẳng phải thiếu tôn trọng người ta sao?
Nhưng cô ấy làm vậy có ý gì?
Nếu như Khổng Nhược Khuê thực sự nghiêm túc xem kịch bản này, xem từ lúc mình gửi, xem tới lúc trời sáng mới gửi tin nhắn cho mình, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Khổng Nhược Khuê thực sự quan tâm tới kịch bản này, nhận được một cái là xem ngay, xem cho tới khi không xem tiếp được nữa.
Khó khăn lắm cô ấy mới kiên trì xem xong, thấy kịch bản này kém quá xa so với kỳ vọng của cô, lại ngại không muốn nói với mình kịch bản quá kém, tôi không dùng. Vì thế gửi cho y tin nhắn này.
Trần Thuật biết quy trình của công ty điện ảnh, kịch bản phả qua phòng văn học, được phòng văn học thẩm hạch mới có thể quyết định có lập hạng mục không? Kịch bản qua rồi mới tới vấn đề trù bị chỉnh thể tiếp theo.
Đương nhiên, những nghệ sĩ có thứ hạng trong công ty có quyền lựa chọn những kịch bản tốt, hoặc là tìm kiếm những kịch bản ở bên ngoài.
Nếu như Khổng Nhược Khuê nói một câu, tôi muốn diễn kịch bản này, e là cả Đông Chính vì cô mà lập hạng mục.
Nhưng cô ấy lại bảo mình gửi kịch bản cho phòng văn học.
Rốt cuộc là thông qua hay từ chối mình? Trần Thuật bị dằn vặt nửa ngày trời, nhưng y nghiêng về khả năng sau hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận