Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 437: Chính thức tuyên bố (1)

“ Khổng Khuê!” Trần Nghĩa là người hô lên đầu tiên, hô xong muốn xỉu luôn:
“ Đúng rồi, đúng là Khổng Khuê rồi, Khổng Khuê tới tiểu khu nhà chúng ta.”
“ Con bé còn đẹp hơn cả trên ti vi, vóc dáng tốt thật.”
Người trẻ tuổi thì gào rú, bọn họ cho dù chưa xem phim của Khổng Nhược Khuê thì cũng nghe tới tên cô, từng nhìn thấy tấm biển quảng cáo cỡ lớn dựng khắp nơi.
Còn người lớn tuổi thì chú ý tới dung mạo dáng người của Khổng Nhược Khuê, ông Hai chống gậy đi tới, gật gù: ” Con bé này trông đẹp lắm, xứng với Khỉ Con nhà chúng ta.”
“ Đẹp thì đẹp thật, nhưng mà gầy quá, gió thổi một cái là bay mất.” Bà Lưu đi tới nắm tay Khổng Nhược Khuê: ” Trẻ nhỏ phải ăn nhiều vào, nhà bà có thịt sấy, có thịt bò ngâm dấm, lát nữa mang về một chậu, phải ăn nhiều cơm, người mới chắc khỏe.”
“ Bây giờ bọn trẻ thích gầy mới là đẹp, bà biết gì chứ .... Cơ mà phải có da có thịt một chút, sau này mới nuôi được con.” Một bác gái tính xa tham gia vào:
Khổng Nhược Khuê chỉ biết liên tục vâng dạ.
Cô thường xuyên phải đối diện với đám đông, nhưng đây là lần đầu tiên luống cuống chân tay không biết nói gì như thế này.
Con nhà mình mình xót, vợ chồng Trần Lịch nhìn Khổng Nhược Khuê cứ phải cúi đầu chào hỏi cám ơn mà đau lòng, đẩy con trai một cái, Trần Thuật vội đi lên cao giọng nói: ” Các chú các bác, bọn cháu vừa ở Hoa Thành tới, Tiểu Khuê không quen cái lạnh ở phương bắc chúng ta, cháu sợ cô ấy ở ngoài lâu bị cảm ... . Cháu xin phép đưa cô ấy về nhà thêm quần áo, hôm sau cháu dẫn cô ấy tới từng nhà chào mọi người ạ.”
Ái dà, người nhà mà, đi đâu mà vội, mấy trưởng bối Trần gia nghe vậy xua đuổi đám đông: ” Đúng rồi, lui ra cả đi, để bọn nhỏ về nhà cho ấm.”
“ Mấy thằng kia, nghe gì không tránh đường ra cho người ta đi.”
“ Nghe nói Hoa Thành giờ vẫn là mùa hè, đừng để con bé bị lạnh ....”
Khó khăn lắm mới dọn được con đường, Trần Thuật vội đưa Khổng Nhược Khuê và Trần Oánh lên xe, cám ơn lần nữa nhảy lên xe khởi động.
Trần Nghĩa mặt xám ngoét lẩm bẩm: ” Hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”
Bốp!
Chị Bảy lại cho thêm một cái bộp đau điếng: ” Mẹ thấy con mới là phân trâu ấy.”
Kỳ thực vẫn chưa thoát, khi Trần Thuật đẩy hai cái vali vào phòng khách nhà mình thì thấy cô hai cô ba cùng với chồng với con họ đã ngồi đợi đầy nhà ...
Khổng Nhược Khuê mặt tràn ngập ngụ cười, cho dù với EQ của cô chăng nữa, lúc này trừ cười ra thì chẳng còn biết làm gì.
Trần Thuật nắm tay Khổng Nhược Khuê, lần lượt giới thiệu: ” Đây là dượng và cô ...”
Khổng Nhược Khuê khom người chào: ” Cháu chào dượng chào cô ạ ...”
Cứ như thế giới thiệu hết một lượt, Khổng Nhược Khuê thấy cỏ họng rát như có lửa.
Hứa Khiết thương con dâu, bảo mọi người ngồi xuống nói chuyện, sau đó đi pha một cốc trà ấm cho Khổng Nhược Khuê uống thấm giọng.
Trong nhà cứ nhốn nháo, người khen cô xinh đẹp, khen cô dưỡng da tốt, lại tò mò hỏi đại minh tinh thường ngày làm cái gì, hỏi chuyện của minh tinh khác mà mình thích, tất nhiên không thể thiếu hỏi tới cha mẹ cô làm gì ...
Khổng Nhược Khuê ra ngoài là đại minh tinh, về nhà vẫn là đại minh tinh, mọi người đều tràn ngập tò mò, không biết vì sao cô lại đi kiếm một bạn trai hết sức bình thường như cháu mình ... Suy nghĩ họ đại khái cũng giống Trần Nghĩa.
Hai mấy người tụ tập ăn bữa cơm đoàn viên, Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đem tặng món quà dày công chuẩn bị, bấy giờ mới kết thúc một ngày "xã giao".
Nhất quyết không để con dâu rửa bát, Hứa Khiết bảo Trần Thuật đưa Khổng Nhược Khuê về phòng nghỉ.
Khổng Nhược Khuê không khách khí nữa, nếu không cô rửa bát e lại có cả một đám đông vây xem, lúc đó lóng ngóng đánh rơi cái bát nào thì xong đời, kiệt sức ngã xuống giường, thở phào: ” Mệt quá, mệt hơn quay phim.”
Trần Thuật áy náy: ” Xin lỗi em, anh không ngờ lại như thế .... Anh định lặng lẽ dẫn em về, sau đó dẫn em đi dạo quanh Lạc Thành, ăn hết món ăn vặt ở đây, sau đó về cái thôn nhỏ chúng ta từng ở, không ngờ bị mọi người phát hiện ra .... Hôm nay mệt lắm phải không? Anh sợ là mai cũng có rất nhiều người tới gặp em đấy, hay là mai chúng ta ra khách sạn ở?”
Khổng Nhược Khuê vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Trần Thuật cũng nằm xuống, trong lòng cô hiểu, mình mệt, Trần Thuật càng mệt hơn.
Anh ấy vừa phải làm chú dì cô bác láng giềng hài lòng, càng phải khiến mình hài lòng, từ đầu tới cuối, ánh mắt luôn đặt lên người mình, không để mình thấy cô độc, không để mình thấy lạnh nhạt. Cho dù là lúc được mọi người bao vây mời rượu, cũng luôn chú ý tới mình.
Trần Thuật nghe lời nằm xuống, mũi ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, vừa trải qua chặng đường dài về tới nhà lại gặp phải chuyện như thế, y cũng mệt lử.
“ Anh thấy em không xinh đẹp à?” Khổng Nhược Khuê kéo cánh tay Trần Thuật gối đầu lên rúc vào lòng y:
“ Sao có chuyện đó, bà Lưu gần 90 rồi mà vẫn luôn mồm nói cô bé này xinh quá ... Chẳng lẽ mắt anh còn kém cả bà Lưu, coi thường anh đấy à?” Trần Thuật vờ nổi giận:
“ Nếu em xinh đẹp, vì sao không để em ở nhà, mà muốn em ra khách sạn.”
“ Vì sợ em mệt mà.”
“ Em không sợ mệt.” Khổng Nhược Khuê quay người sang nhìn y: ” Trên đường đi em cứ lo mãi, lo cha mẹ anh không thích em, lo thân thích bạn bè của anh không tán thành em ... Khi nhìn thấy nhiều người như thế đợi mình, em mới yên lòng, họ thích em, thật tốt.”
“ Nếu trên đời này có người ghét em thì người đó phải là loại đáng ghét tới mức nào chứ?” Trần Thuật ôn nhu nhìn Khổng Nhược Khuê:
“ Không được dỗ em như thế, như vậy em sẽ không có chí tiến thủ nữa.”
“ Vậy càng tốt, đợi anh, để anh xứng với em.”
“ Không.” Khổng Nhược Khuê ôm cổ Trần Thuật: ” Anh xứng với bất kỳ ai, còn em, rất nhiều năm trước, khi anh còn chưa anh tuấn như giờ, em đã thích anh rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận