Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 146: Đại ca chạy mau

Ban công rộng rãi tầng 3 căn nhà 119 đường Hoa Viên, gió mát đưa hương hoa thoang thoảng tới, đây là phòng tranh kiêm nhà ở sắp khai trương của Tạ Vũ Khiết, bỏ di động xuống, trên mặt Khổng Nhược Khuê thay bộ đồ ngủ vài thoải mái, nói: ” Chúng ta vừa nói chuyện tới đâu rồi nhỉ, nói tiếp đi.”
“ Trần Thuật à?” Tạ Vũ Khiết nhấp một ngụm hồng trà Vũ Di thượng hạng, tò mò hỏi:
“ Công việc ấy mà.” Khổng Nhược Khuê mặt bình thản:
“ Nói dối.” Tạ Vũ Khiết hết sức khinh bỉ, lại còn định qua mặt mình nữa: ” Khi cô trả lời tin nhắn, cười tươi như hoa, mắt đầy mật ngọt, tiếc là tôi không quay lại cho cô hết cãi.”
Khổng Nhược Khuê cầm cốc trà lên che đậy: ” Cùng Trần Thuật nói vài chuyện công việc thôi, anh ấy gửi cho tôi phương án tuyên truyền quý ...”
“ Nói dối.”
“ Tôi nói dối chỗ nào?”
“ Trước kia cô không bao giờ giải thích cái gì hết, càng không bao giờ nói chuyện công việc với tôi ...”
Tạ Vũ Khiết cười lạnh liên hồi, hai mắt cứ như là lột trần Khổng Nhược Khuê vậy. hai người là bạn thân từ hồi trung học, hiểu nhâu quá rõ rồi: ” Mặc dù cô rất thông minh, nhưng cô chưa bao giờ yêu đương, cô có biết nữ nhân đang yêu và nữ nhân không yêu có khác nhau thế nào không?”
Khổng Nhược Khuê nhất thời không trả lời được, làm vẻ kiêu kỳ không thèm đáp.
“ Cô không thực sự thích anh ấy chứ?” Tạ Vũ Khiết tiếp tục truy hỏi:
“ Làm gì có chuyện, chúng tôi là đồng nghiệp kiêm bạn bè.”
“ Thế thì có liên quan gì chứ?”
“ Sao lại không, muốn thích một người phải có cơ sở đầy đủ.” Khổng Nhược Khuê bình tĩnh lại, lý trí tranh luận: ” Nếu khi chưa hiểu hết một con người, làm sao có thể tùy tiện mà thích được? Cuộc đời ngắn ngủi, tuổi xuân của nữ nhân càng ngắn, dại gì đem gửi gắm cho nam nhân, vui vẻ tận hưởng cuộc sống có hơn không?”
“ Cô nói cũng có lý.” Tạ Vũ Khiết liên tưởng tới chuyện của mình, mắt thoáng qua chút ưu sầu:
Khổng Nhược Khuê cảm thụ được tâm sự của cô bạn: ” Nói đi, có phải cùng vị kia phát sinh chuyện gì rồi không? Buổi tối là lúc cô sáng tác mà, nếu không có tâm sự, cô sẽ không tìm tôi uống trà đâu.”
“ Cái gì mà vị kia ... Tôi và anh ta không có quan hệ gì hết.” Tạ Vũ Khiết đột nhiên nổi giận: ” Cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ta hết.”
“ Hai người lại cãi nhau à?”
“ Không.”
“ Hay là hôm qua cô đưa anh ta về, bị anh ta động chân động tay rồi?” Khổng Nhược Khuê hưng phấn hỏi, tên Thang Đại Hải đó nhìn là biết không phải chính nhân quân tử gì, nói không chừng thừa lúc say rượu làm vài chuyện cấm trẻ em cũng nên:
“ Không.”
“ Thế thì vì sao?”
“ Anh ta gọi tên một cô gái khác.” Tạ Vũ Khiết thương cảm: ” Đã say thành như vậy rồi mà vẫn gọi tên một cô gái, nhất định là rất yêu cô ấy.”
Hộp đêm ánh sáng đủ màu, khắp nơi là tiếng nhạc cùng tiếng cười nói ngả ngớn.
Cô gái dung mạo xinh xắn ăn mặc gợi cảm qua lại giữa mấy nam nhân, rót rượu cho bọn họ.
Lưu Long kéo cô gái vào lòng, tay còn lại nâng cốc rượu lên: ” Các vị đại ca, phim mới của chúng tôi nhờ các vị đại ca ủng hộ, tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ thắng lớn ...”
“ Uống.” Mấy nam nhân cùng nhau cụng ly:
Đúng lúc này di động trong túi Lưu Long reo lên, hắn lấy ra xem số, đứng dậy nói: ” Các vị đại ca cứ uống, tôi đi rửa tay.”
Lưu Long tới phòng vệ sinh, đóng cửa lại, cách tuyệt với những âm thanh ồn ã bên ngoài, sau đó mới nhận mày: ” Sư Tử, sao gọi điện vào lúc này?”
“ Đại ca, chạy mau.” Trong điện thoại truyền tới giọng gấp gáp:
“ Chạy cái gì, xảy ra chuyện gì?”
Lưu Long biết tính Sư Tử, tính cách rất trầm ổn, từng bị người ta chém gần chết, vứt ra bãi tha ma, sau đó hắn cứu được, cho nên xưa nay cực kỳ trung thành với mình. Lưu Long cũng hết sức tín nhiệm hắn, khi hắn ở lại Hoa Thành kinh doanh công ty điện ảnh, toàn bộ nghiệp vụ ở quê giao cho Sư Tử quản lý, hẳn chỉ huy từ xa cùng thu tiền, bao năm qua chưa từng xảy ra vấn đề.
Nói chính xác thì có chuyện gì Sư Tử cũng giải quyết hết, chưa bao giờ làm phiền đến hắn, nếu đã gọi điện tới thế này là chuyện nghiêm trọng lắm rồi.
“ Khu mỏ của chúng ta ở Tiểu Ngư Sơn bị phong tỏa rồi, rất nhiều người bị bắt.” Giọng Sư Tử khàn khàn, trong điện thoại còn truyền tới tiếng gió thổi rất mạnh, chứng tỏ hắn đang di chuyển với tốc độ cao:
“ Cái gì, làm sao khu mỏ lại bị phong tỏa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Long nổi trận lôi đình, quát ầm ầm: ” Đã bảo cậu mau chóng xử lý mọi dính líu cho tôi mà, cậu đi chết trên bụng nữ nhân nào rồi hả?”
“ Em đã trả hết tiền nợ thợ mỏ rồi, giấy tờ cũng đang nhờ người làm, các phương diện lo lót ổn thỏa ... Nhưng người từ bên trên phái xuống, đám quan viên địa phương đều ngậm miệng hết, bọn họ vừa tới một cái là đã phong tỏa khu mỏ, nói là liên quan tới vụ sập mỏ vào sáu năm trước.”
Lưu Long thấy sống lưng lạnh toát.
Hắn biết rất rõ vụ sập mỏ sáu năm trước đại biểu cho cái gì, cũng không ai rõ hơn hắn trong cái mỏ sập kia chôn vùi cái gì. Cũng chính vì nguyên nhân đó mà hắn sợ hãi và mệt mỏi với cái nghề của mình, nhiều lần giật mình thức giấc, toàn thân toát mồ hôi.
Hắn muốn bỏ chạy, nhưng lại không bỏ được khoản thu nhập cực lớn mỗi năm, vì thế khi tới Hoa Thành, đem toàn bộ giao phó cho mấy huynh đệ tin tưởng nhất.
Nhưng chuyện kia đã qua bao năm rồi, cần xử lý đều đã xử lý, cần chạy chọt thì cũng chạy chọt rồi, hắn còn cẩn thận hỏi chuyên gia, họ nói cơ bản không còn vấn đề gì nữa ... Vì sao lại bị người ta bới ra.
Vụ án này bới ra, khác nào lấy mạng hắn chứ?
Lý Như Ý, trong đầu Lưu Long hiện ra một cái tên, sau đó lại nghĩ tới một khuôn mặt nụ cười dễ mến.
Đúng rồi.
Vì Lý Như Ý mà bọn họ trêu chọc vào một kẻ nguy hiểm tên là Trần Thuật.
Tên khốn kiếp đó thu thập tài liệu liên quan tới hắn, không tốn một đồng liền lấy được hợp đồng của Lý Như Ý ký với Nhạc Hải. Không chỉ thể còn kiếm được khoản "tiền đền bù tổn thất thanh xuân", một tên nghệ sĩ chó má loại bét lấy đâu ra tổn thất thanh xuân.
Nhưng mà khi đó y không đưa ra tư liệu nào liên quan tới chuyện này, khi đó hắn còn cho rằng mình che giấu tốt, nên không bị phát hiện ra.
Chẳng lẽ chuyện này không phải do bọn chúng làm?
“ Đại ca ...” Bên kia điện thoại gọi:
“ Tôi nghe đây.” Lưu Long vội ổn định lại tinh thần, giờ không phải là lúc nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào chơi mình, phải đảm bảo an toàn cho mình trước đã:
“ Khu mỏ bất ngờ bị phong tỏa, không cách nào lấy sổ sách ra được ... Chị Tú Tú bị bọn họ khống chế rồi.”
Tú Tú là một trong số tình nhân của Lưu Long, chuyên môn phụ trách xử lý các loại sổ sách cho hắn.
Nguy rồi, người bị giữ, sổ sách bị thu, hắn có muốn chối bỏ liên quan cũng khó.
“ Tôi biết phải làm sao rồi, cậu cũng chú ý an toàn, kiếm chỗ kín đáo mà trốn đi, tạm thời đừng liên hệ với tôi.
“ Vâng.”
Cúp điện thoại rồi, Lưu Long đi ra trước gương vốc nước lên mặt, điều chỉnh lại tâm trạng, đến khi không nhìn ra được manh mối nào lại tươi cười về chỗ: ” Nào nào các vị đại ca ... Chúng ta chơi một trò chơi, tôi nói trước nhé, các em gái không được uống thay đâu đấy.”
Quả nhiên là không ai nhận ra bất kỳ điều gì khác thường, bữa tiệc rượu vẫn vui vẻ như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận