Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 432: Lãng phí thời gian

Sau khi nhờ Thang Đại Hải giúp nghe ngóng bệnh viện Lăng Thần đang ở, sáng sớm hôm sau Trần Thuật lái xe tới.
Cổng bệnh viện có hiệu quà tặng, chủ yếu là hoa tươi và giỏ quả dùng thăm người bệnh, nếu là trước kia, Trần Thuật sẽ mua hoa tươi ... Không, nếu là trước kia, y sẽ không để Lăng Thần xảy ra chuyện này, xảy ra chuyện y cũng sẽ luôn ở bên cô.
Cô ấy ở Hoa Thành có một mình, không thân không thích, coi như mình lấy thân phận bạn học, đồng nghiệp tới thăm đi, dù sao khi ốm bệnh cần có người ở bên chăm sóc đúng không?
Thuyết phục bản thân như vậy, Trần Thuật mua giỏ hoa quả rồi tới khu phòng bệnh.
Thang Đại Hải chỉ hỏi được tên bệnh viện mà không hỏi được số phòng bệnh, cho nên Trần Thuật phải tới phòng hỏi đáp hỏi: ” Xin hỏi cô Lăng Thần ở phòng bệnh nào?”
“ Lăng Thần à?” Y tá vừa nhập tên từ bàn phím vừa hỏi: ” Anh là gì của cô ấy?”
“ Tôi là bạn của cô ấy, tôi tới thăm.”
Rất nhanh y ta tìm ra thông tin: ” Cô Lăng Thần đã ra viện tự hôm qua.”
“ Ra viện rồi sao?” Trần Thuật ngạc nhiên, Thang Đại Hải nói cô ấy bị thương nặng lắm cơ mà: ” Xin hỏi có mấy Lăng Thần, cô gái tôi tìm còn trẻ, 24 tuổi.”
“ Chỉ có một Lăng Thần thôi.” Y tá trung niên khá bực mình: ” Vì cô ấy bị thương rất nặng, khi đó bệnh viện không muốn cô ấy xuất viện, là cô ấy tự muốn xuất viện, cha mẹ cô ấy cũng tới ... Chuyện này ầm ĩ tới cả chủ nhiệm khu phòng bệnh, cuối cùng phải ký tên cho ra viện.”
“ Vì sao cô ấy muốn xuất viện?”
“ Chuyện ấy làm sao tôi biết.”
“ Cám ơn chị.” Trần Thuật hết cách, cám ơn xách giỏ hoa quả đi:
Lăng Thần dưới tình huống chưa bình phục đã xuất viện, cha mẹ cô ấy từ quê rất xa cũng tới, chứng tỏ cô ấy bị thương rất nặng.
Vì sao cô ấy vội như thế, muốn né tránh ai sao?
Đúng lúc này Trần Thuật thấy một người quen cũng xách giỏ hoa quả đi tới, hiển nhiên mục đích của hắn cũng giống mình.
Vương Tín từ xa đã thấy Trần Thuật rồi, nam nhân đó vẫn không có gì thay đổi so với ngày hắn tiễn khỏi Hoa Mỹ, thanh tú gầy gò thư sinh, có chút bần thần đứng một mình ở hành lang của khu phòng bệnh.
Còn nhớ hôm Trần Thuật tới "từ chức", y phải cố hết sức tỏ ra trấn định ở trước mặt mình, lúc đó chỉ là con kiến nhỏ bé, yếu ớt, thảm hại mà thôi. Khi đó hắn ở trên cao, khuyên nhủ Trần Thuật, dạy y bài học cuộc đời, dạy y biết chênh lệch của hai bên.
Hắn không muốn nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó, để có thể tự tin đối diện với Trần Thuật.
Với hắn, hình tượng tốt nhất của Trần Thuật nên mãi mãi dừng ở ngày hôm đó.
“ Cậu tới đây làm gì?” Vương Tín đứng lại chủ động tấn công:
“ Giống anh.” Trần Thuật lạnh nhạt đáp: ” Lăng Thần ra viện rồi.”
“ Ra viện à? “ Vương Tín nhíu mày, thấy giỏ hoa quả còn nguyên trên tay Trần Thuật thì mặt giãn ra: ” Khi nào?”
“ Hôm qua.”
“ Hôm qua đã ra viện.” Vương Tín lẩm bẩm: ” Nói chuyện vài câu chứ?”
Giữa chúng ta có gì mà nói chứ? Trần Thuật trầm ngâm, vẫn quyết định nói chuyện tử tế với hắn.
Khu phòng bệnh người qua kẻ lại, không phải chỗ để nói chuyện, tìm quán cà phê ngồi xuống cũng không được, bọn họ làm gì có giao tình ấy, càng không có tâm trạng, chẳng may vừa ngồi xuống một cái đã hết chuyện để nói, phục vụ viên chưa kịp mang cà phê lên đã đi, chẳng phải phí à?
Giao tình họ tốt tới mức chẳng muốn phí một cốc cà phê cho đối phương.
Cho nên hai người đi bộ không mục đích, cùng dừng lại ở gốc cây trước cổng bệnh viện.
Tình nghĩa chỉ tới thế thôi.
Vương Tín chủ động đề xuất nói chuyện với Trần Thuật, nhưng mà hắn lại là người không biết nói gì, khi Trần Thuật định đi mới hỏi: ” Gần đây cậu có liên hệ với Lăng Thần không?”
“ Không có thời gian.” Trần Thuật lạnh lùng đáp: ” Với lại tôi có bạn gái rồi, liên hệ với nữ nhân khác làm gì?”
“ Tôi và Lăng Thần chia tay rồi.”
“ Đó là chuyện của hai người, không liên quan tới tôi.”
Vương Tín đẩy mắt kính nói: ” Tôi không có lỗi với cô ấy, tôi cho cô ấy nhà, tiền, đủ để cả đời không phải lo lắng gì, đó là chuyện vô số cô gái khao khát mà không được ... Bọn họ có phấn đấu cả đời cũng không có.”
“ Anh nói với tôi chuyện đó làm gì?”
“ Nhưng rốt cuộc vẫn là tôi có lỗi với cô ấy, tôi hứa chăm sóc cô ấy cả đời, nếu không có vụ tai nạn đó, tôi chỉ có căm ghét và thù hận ... Nhưng cô ấy xảy ra chuyện, tôi lại thấy day dứt, vì chính tôi từ bỏ cô ấy ... Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.” Vương Tín không biết giãi bày với ai chuyện này, hắn nghĩ Trần Thuật có lẽ phần nào hiểu được, vì họ cùng yêu một cô gái: ” Tôi chịu áp lực rất lớn, tôi không có lựa chọn. Muốn có được thì phải hi sinh, không ai có thể tùy tiện thành công được, cậu hiểu đúng không?”
“ Tôi không hiểu.” Trần Thuật đặt giỏ hoa quả xuống, y mua giỏ to nhất, gần chục căn, cầm nãy giờ cũng mỏi, quan trọng hơn, nếu lúc này có gì trong tay y sợ mình tức giận đập vào mặt tên khốn trước mắt: ” Vì sao tôi phải hiểu anh chứ, loại người ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như anh, khởi điểm cao hơn chúng tôi, nền tảng tốt hơn chúng tôi, có nhiều hơn chúng tôi.”
“Như trước kia anh từng nói với tôi, bằng vào nguồn tài nguyên quan hệ, tiền bạc anh nắm trong tay, tôi có phấn đấu mười năm cũng không bì kịp.”
“ Anh dùng dùng hào quang trời sinh cướp đi cô gái tôi yêu, giờ anh lại nói với tôi là anh chịu áp lực cực lớn, mặt dày nói anh không có lựa chọn nào khác, muốn có được phải hi sinh ... Anh đã hi sinh cái gì nào? Anh hi sinh cô gái mà tôi dùng cả trái tim che chở, phá hỏng lời thể cả đời bảo vệ bên cô ấy của tôi.”
“ Tôi chẳng hiểu được phép tắc sinh tồn của hào môn, tôi cũng không muốn biết ưu tiên của người có tiền là gì, áp lực của anh ở đâu, tôi chẳng quan tâm. Nhưng nếu tôi yêu một cô gái, tôi sẽ hết lòng với cô ấy, che chở cô ấy, chăm sóc cô ấy, mưa gió phong ba thế nào cũng không từ bỏ.”
“ Tôi ...” Vương Tín cũng muốn đối xử tốt với Lăng Thần, thậm chí thi thoảng cũng nghĩ tới nắm tay nhau tới lễ đường thành hôn, nhưng mâu thuẫn giữa cha hắn và Lăng Thần không thể điều hòa, dùng lời cha hắn nói, nếu giao Hoa Mỹ cho hắn, không biết cuối cùng Hoa Mỹ mang họ "Vương" hay họ "Lăng":
Cho nên hắn phải lựa chọn.
Hắn lựa chọn né tránh, mất tích, cho tới tận khi Lăng Thần chủ động liên hệ với hắn, đưa ra điều kiện chia tay, hắn trúy được gánh nặng ... Lăng Thần đòi hỏi càng nhiều, hắn càng có cớ thuyết phục bản thân, cô ta là nữ nhân hám lợi thôi, mình lựa chọn đúng.
Nhưng hắn không hiểu sao mình lại khổ sở thế này.
“ Anh làm sao?” Trần Thuật tức giận, đối với kẻ mình ghét, hắn càng khó nói ra miệng, càng muốn hỏi mười lần, mấy chục lần: ” Anh quét cô ấy ra khỏi thế giới của anh như quét rác, còn tư cách ở đây muốn người ta hiểu, người ta thông cảm à? Anh dẫn cô ấy vào thế giới của anh, sau đó lại đạp cô ấy ra ngoài. Giờ anh định làm thế nào đây?”
“ Làm thế nào là làm thế nào?” Vương Tín lẩm bẩm:
“ Anh và Lăng Thần, anh định làm thế nào? Chuyện này vốn tôi không nên xen vào, tôi đã có bạn gái, tôi rất hạnh phúc. Anh cũng thế, Lăng Thần cũng thế, các người chẳng liên quan gì tới thế giới của tôi, coi như thỏa mãn tò mò của tôi đi ... Anh chuẩn bị xử lý quan hệ với Lăng Thần thế nào?”
“ Đã xử lý rồi, chúng tôi sau này không còn liên quan gì nữa.”
“ Nói cách khác, anh chỉ thuận miệng than vãn vài câu, để bản thân có vẻ cao thượng, có tình người một chút, để bản thân anh thoải mái hơn một chút thôi chứ gì? Nếu có được ủng hộ hoặc thông cảm của tôi càng tốt, không có chả sao chứ gì?” Trần Thuật siết chặt nắm đấm, gân xanh chẳng chịt, cực lực kiềm chế bản thân không đấm vỡ mặt Vương Tín:
Vương Tín hơi lùi lại: ” Tôi không thay đổi được gì.”
“ Rốt cuộc vẫn câu đó, tôi nói gì được nữa đây ... Đồ phế vật.” Trần Thuật buông lỏng nắm đấm, xách giỏ hoa quả lên đi về phía bãi đỗ xe: ” Lãng phí thời gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận