Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 408: Đây là định mệnh

Trần Thuật đứng thật thẳng, mặt nghiêm túc giống đang tuyên thệ dưới cờ Đảng, y biết trong lòng Lật Côn rất hận mình, vì thế y càng phục, ông ta đủ lý do trở mặt thành thù, dùng ảnh hưởng to lớn của Đông Chính triệt hạ mình.
Nhưng ông ta không làm thế, chuyện đã không thể thay đổi, ông ta lập tức nghĩ cách hòa hoãn và cải thiện quan hệ hai bên, để giảm thiểu tổn thất và tối đại hóa lợi ích tương lai, chứ không trở mặt cho hả giận.
Ông ta là thương nhân chân chính.
Chứ loại như Vương Tín ra nước ngoài học được vài năm, ngu ngốc cho rằng cha mình là lớn nhất, mình đứng thứ hai, ông trời đứng thứ ba thì xách dép cho Lật Côn cũng không xứng.
Bất kể thật lòng hay giả dối, Trần Thuật đều vô cùng cảm kích biểu hiện này của Lật Côn.
Trước kia rời Hoa Mỹ, hai bên xảy ra va chạm, tuy nước bẩn hất lên người Trần Thuật, vẫn có không ít người hoài nghi có ẩn tình, song lần này mà cũng xảy ra chuyện không vui với Đông Chính thì xong rồi, nhân phẩm của mình chắc chắn thành vứt đo mà khi đó giá trị nhân phẩm của Vương Tín tăng lên không ít.
Dù y làm ông chủ thì sao nào, chẳng lẽ không muốn hợp tác với bên ngoài nữa?
Lật Côn tới tham gia tiệc chia tay đã phá vỡ tin đồn tướng soái bất hòa, tạo thành câu chuyện đẹp, với ông ta mà nói, đây chỉ là thuận tay mà làm thôi, không tốn mấy thời gian, với Trần Thuật mà nói, đây là ân tình lớn.
Từ ánh mắt người xung quanh thay đổi là thấy rồi.
” Mọi người ăn uống thật vui vẻ nhé, uống với tổng giám Trần thêm vài ly, tôi không góp vui nữa đâu, tránh làm mọi người mất vui.” Lật Côn nói với xung quanh, sau đó quay sang Bạch Khởi Nguyên: ” Khởi Nguyên uống ít thôi còn về, đêm nay có chuyến bay đấy.”
“ Cám ơn ông chủ, tôi sẽ khống chế.” Bạch Khởi Nguyên thở phào, có câu này của ông chủ, không sợ bị mời rượu nữa:
Lật Côn vẫy tay với mọi người, cười hiền hòa dẫn thư ký Hoàng đi.
Đợi ông chủ đi rồi, mọi người vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Trần Thuật tiễn người trở về.
“ Nhìn tôi làm gì, tiếp tục uống nào.” Trần Thuật phất tay hô hào, lúc này tâm trạng của y vô cùng tốt:
Roạt roạt.
Tiếng đẩy ghế vang lên liên tục, mọi người cầm ly kéo ùa về phía Trần Thuật, không nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Lật Côn khiến giá trị của Trần Thuật tăng vọt, tất cả bỏ đi chút cố kỵ cuối cùng.
Nếu nói lúc nãy tiễn y là vì nể nang tình đồng nghiệp, lúc này là lấy lòng y là vì đầu tư cho tương lai rồi.
Trần Thuật bị đám đông kích động luân phiên chuốc rượu, tới khi ôm miệng chạy khỏi phòng, không khí vẫn cực tốt, mọi người quay sang mời rượu nhau, đợi Trần Thuật quay về, hôm nay thực sự tính khiến y không say không về.
Ai dè Trần Thuật chạy ra ngoài nhưng không vào nhà vệ sinh, lấy di động bấm tin nhắn, nhanh chóng chuồn ra cửa sau, nhìn quanh rồi chui tọt vào cái Volkswagen màu đen.
Lái xe chính là Khổng Nhược Khuê.
“ Uống nhiều quá rồi.” Khổng Nhược Khuê sờ gương mặt đỏ rực của Trần Thuật, thấy hơi nóng, toàn thân còn phả ra hơi rượu nồng nặc, có chút lo lắng, tửu lượng của Trần Thuật rất nát:
“ Không sao, kỳ thực anh uống không nhiều, đổ ra ngoài còn nhiều hơn, mấy chục người, nhốn nhốn nháo nháo, ai biết đấy vào đâu.” Trần Thuật thả mình xuống ghế phụ lái, đắc ý khoe, dù sao thì văn hóa đất nước này là thế rồi, người không biết uống rượu như y thì phải biết cách vũ trang bản thân, mỗi điều áo ướt hết rồi, hơi khó chịu: ” Anh đã nhắn với Lạc Kiệt uống không nổi nữa, sau đó trốn theo lối sau, hà hà …”
“ Giảo hoạt quá.” Bất kể là cô gái bao nhiêu tuổi, khi đối diện với chàng trai mình yêu, đều thích cưng chiều họ như trẻ nhỏ, Khổng Nhược Khuê vặn chai nước khoáng đưa cho y: ” Uống nhiều nước chút.”
Trần Thuật cầm chai nước tu ừng ực.
“ Thong thả thôi, đừng để nước chảy ra áo.” Khổng Nhược Khuê trách: ” Trời lạnh lắm.”
“ Không lạnh.” Trần Thuật vừa rồi uống không ít rượu, giờ chỉ thấy người nóng bừng bừng, chả lạnh chút nào: ” Về nhà em đi.”
Khổng Nhược Khuê ngẩn ra chút rồi gật đầu.
Cô ở nhà một mình, nhưng tới sáng sẽ có dì Hai đến làm cơm dọn phòng, nếu để bà thấy Trần Thuật ở lại qua đêm, e là cha mẹ cô cũng biết. Dì Hai là do mẹ cô nhờ tới chiếu cố Khổng Nhược Khuê, có chuyện gì chắc chắn báo về nhà ngay.
Đưa một nam nhân về nhà ngủ, đây là chuyện cô chưa bao giờ tưởng tượng ra.
Nhưng làm sao cô nỡ từ chối yêu cầu của Trần Thuật cơ chứ?
Vì thế cô lái xe về tiểu khu mình ở, trên đường đi không khỏi liên tưởng tới chuyện sẽ xảy ra, làm mặt cô đỏ hơn cả Trần Thuật.
Xe đỗ lại ở gara ngầm, Khổng Nhược Khuê chuẩn bị dìu Trần Thuật tới tòa nhà số sáu, Trần Thuật lại kéo cô tới tòa nhà số chín.
“ Anh đi nhầm đường rồi.” Khổng Nhược Khuê cho rằng Trần Thuật uống say quên đường, vội vàng chạy theo kéo y lại:
“ Không nhầm đâu.” Trần Thuật vẫn kiên định đi về phía trước:
Chỉ tích tắc Khổng Nhược Khuê đã hiểu ra, kích động ôm cổ Trần Thuật reo lên sung sướng: ” Anh thực sự tới làm hàng xóm của em à?”
“ Không phải hàng xóm, mà là sống chung.”
“ Được.” Khổng Nhược Khuê chẳng có chút rụt rè nào, còn hưng phấn lập kế hoạch: ” Như vậy mỗi sáng có thể ăn bữa sáng do anh làm rồi.”
“ Chỉ cần em thích, anh sẽ làm cho em cả đời.” Trần Thuật nắm chặt tay cô:
“ Không, anh làm cho em nửa đời, em làm cho anh nửa đời.” Khổng Nhược Khuê giọng ngọt lịm, cô vẫn kiên trì giao ước hai người luân phiên làm bữa sáng:
“ Được, trong nhà do em định đoạt.”
Đây là mệnh của mình.
Trần Thuật thấy hơi rượu bốc lên, máu chảy giần giật, ôm lấy cô gái trong bóng đêm mà đôi mắt vẫn phát sáng, hai cánh môi tìm lấy nhau, say sưa trong men say tình ái, cửa cầu thang máy mở ra đã lâu chẳng ai muốn bước ra ngoài.
Bấm mật mã mở cửa, Trần Thuật bật đèn lên, tự hào nói: ” Anh dẫn em thi thăm quan. “.
Ngôi nhà chưa có gì cả, hai người lại như bước vào tòa cung điện xa hoa nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận