Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 286: Coi trọng cũng là cảnh cáo (2)

“ Cậu là phó tổng giám phòng kế hoạch, cùng tổng giám Lạc đại biểu cho toàn bộ hình tượng phòng kế hoạch. Chức trách của hai cậu là phục vụ cho toàn bộ nghệ sĩ của tập đoàn chứ không phải là hướng về người nào đó.”
Lật Côn mắt nhìn thẳng Trần Thuật: ” Tôi biết công tác của cậu do Tiểu Khuê giúp có được, cho nên cậu cảm kích trong lòng. Nhưng công là công, tư là tư, hai thứ này tuyệt đối đừng để lẫn lộn.”
“ Chủ tịch nói đúng ạ.” Lạc Kiệt vội vàng tỏ thái độ.” Phòng kế hoạch chúng ta là phòng kế hoạch của tập đoàn, phải công bằng công chính phục vụ cho mỗi nghệ sĩ, tôi sẽ quán triệt tinh thần này ...”
“ Được rồi, được rồi, hôm nay gọi các cậu tới đây là để chân thành nói chuyện với nhau, không phải để nghe báo cáo công tác.”
Lật Côn cắt lời Lạc Kiệt, trước khi Trần Thuật trả lời nói thêm: ” Tôi từ nhỏ ước mơ thành diễn viên, đáng tiếc thiên phú diễn xuất không có, lại có thiên phúc kinh doanh, bởi thế lập nên Đông Chính này, coi như một phần nào đó thỏa mãn ước mơ, bởi thế luôn muốn coi tất cả là người một nhà.”
“Đương nhiên, đó là lý tưởng thôi, thực tế chuyện này rất khó thực hiện được rồi. Thậm chí tới giờ, không mấy người dám nói lời trái ý tôi nữa, như vậy đâu giống người một nhà đúng không?”
“ Vâng ạ.” Trần Thuật gật đầu:
Lạc Kiệt hết hồn chỉ muốn bịt mồm Trần Thuật lại, câu này không nên phụ họa mới đúng.
“ Xem ra tổng giám Trần có quan điểm riêng mình, nói xem nào.” Lật Côn dụi thuốc lá vào gạt tàn bằng sứ trắng rất phong cách, một người càng thành công càng khó nghe lời nói thật:
Nói tới Lật Côn, ông ta là nhân vật truyền kỳ trong giới khiến người ta nhắc mãi, sinh ra trong gia đình hoàn toàn không có truyền thống nghệ thuật, lên đại học theo chuyên ngành máy móc công nghiệp, vậy mà tốt nghiệp xong ra trường lại quay ngoắt một cái đi làm diễn viên.
Hơn mười năm lăn lộn trong nghề, một vài lần ngoi lên được vai diễn chính, rốt cuộc không đi đến đâu, tuổi lớn dần mà chẳng tạo được danh tiếng gì.
Rốt cuộc ba mấy tuổi rồi mà Lật Côn gom hết vốn liếng đổi nghề lần nữa, không làm diễn viên mà lập ra Đông Chính thành ông chủ, vậy mà rốt cuộc thành công, biến Đông Chính trở thành một trong ba ông lớn ở Hoa Thành như bây giờ.
“ Nhận ơn giọt nước, nên báo đáp bằng cả con suối.”
Trần Thuật thoáng suy nghĩ quyết định nói thật, ấn tượng về Lật Côn với mình không tốt, vậy nên nói rõ ràng: ” Con người luôn có sự cố chấp của mình, cha mẹ còn thiên vị đứa con này hơn đứa con khác, huống hồ là người phàm tục chúng ta lăn lộn trong nghề.”
“Như chủ tịch vừa nói, tôi có được công việc là nhờ cô Khổng Khuê, cho nên trong lòng tôi rất cảm kích. Lần đó nghe nói cô Khổng Khuê thích kịch bản của mình, tôi rất vui mừng, kích động, nghĩ bất kể thế nào cũng giúp cô ấy có được kịch bản này.”
“ Bất kể xuất phát từ từ ân tình, hay là yêu thích và tán thưởng với nghệ sĩ, tôi muốn giao kịch bản của mình cho người giỏi nhất. Với thân phận phó tổng giám nói câu này là không đúng, nhưng với thân phận tác giả mỗi người đều có lựa chọn cho nhân vật của mình, giống như tôi tin chủ tịch cũng có lựa chọn của riêng mình.”
Lạc Kiệt ra sức nháy mắt với Trần Thuật, ông chủ có quyền thi thoảng nói vài câu thật lòng, người dưới phụ họa là đủ rồi, dù muốn chân thành cũng phải có vốn liếng, cỡ Bạch Khởi Nguyên với Khổng Nhược Khuê cơ.
Còn cậu, cậu chỉ là phó tổng giám nhỏ xíu thôi, có còn muốn công việc này không?
Hai bên đang hợp tác rất tốt, Lạc Kiệt không muốn Trần Thuật bị đá thay tên phó tổng giám khó lường khác, nghiêm mặt nhảy vào: ” Trần Thuật, cậu nên nhớ, trước tiên cậu là phó tổng giám, sau đó mới là tác giả, nên làm rõ định vị thân phận của mình.”
“ Nhưng mà hôm đó tôi được mời tới dự họp với tư cách là tác giả mà.” Trần Thuật vẻ mặt ủy khuất:
Chứ còn gì nữa, phó tổng giám thì làm gì có tư cách tham dự cuộc họp như vậy.
“ Nhưng kết quả thì cậu chắc nhận ra rồi đấy, Tiểu Khuê có lẽ không thích Chàng cơ trưởng của cậu như vậy đâu ... “ Lật Côn từ nãy giờ mặt bình hòa, không tỏ thái độ với lời Trần Thuật nói, không rõ ý ông ta ra sao:
“ Cô Khổng Khuê hẳn tự có cân nhắc của mình.” Trần Thuật hết sức kiên định nói: ” Hơn nữa, tôi sẵn lòng bị cô ấy lừa.”
Khi anh có ý tốt nói với người, bát cơm của cậu bị thiu, kết quả người ta chép miệng nói, tôi thích ăn cơm thiu, vậy thì phải làm sao?
Lật Côn đang trong tình thế đó, ông ta trố mắt nhìn nhìn Trần Thuật, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Lần đầu tiên ông ta gặp một cấp dưới như thế này.
Lạc Kiệt còn choáng hơn.
Vì hắn biết rất rõ quan hệ của Trần Thuật và Không Nhược Khuê, tôi biết hai người tình chàng ý thiếp, nhưng mà đâu cần thể hiện sự ân ái đó trước mặt ông chủ.
Còn vứt bỏ hết tôn nghiêm, vứt hết liêm sỉ hô khẩu hiệu "tôi sẵn lòng bị cô ấy lừa" nữa chứ.
Đây còn là tổng giám Trần gian xảo âm hiểm như ma quỷ, từng giúp bọn họ vượt qua nguy cơ, thậm chí gặp dữ hóa lành, mang về lợi ích lớn cho tập đoàn không?
Đây rõ ràng là thằng ngốc si tình mà.
“ Tổng giám Lạc ...” Lật Côn trầm giọng gọi:
“ Dạ, dạ, chủ tịch gọi tôi ...” Lạc Kiệt giật này mình, lập tức mặt đang đau khổ nhăn nhó như mướp đắng liền biến thành bộ dạng nịnh bợ chuyên nghiệp:
“ Cậu có đồng ý với lời tổng giám Trần không?”
“ Hả?” Lạc Kiệt đắng nghét mồm, mình đã ngoan như chim cút rồi, sao lửa cháy lên mình rồi, câu này nên trả lời sao, thôi thì ba mươi sáu kế chỉ còn kế giả ngốc: ” Dạ, tổng giám Trần vừa nói gì ạ?”
Ánh mắt Lật Công tức thì trở nên nghiêm khắc, theo kiểu, cậu mà không phải con Lão Lật thì tôi đá đít khỏi vị trị đó lâu rồi.
Lạc Kiệt rùng mình, cấp sinh trí nghĩ bừa một lý do: ” Ha ha ha, chắc chủ tịch cũng biết fan với thần tượng là gì ạ, đừng nói là bị lừa, dù bị đánh một trận, vô số người cam nguyện, lại còn kêu thoải mái cơ ... Tôi nghĩ tổng giám Trần là fan của Khổng Khuê, cho nên hành vi này lý giải được, ai mà không muốn có tiếp xúc thân mật với cô ấy chứ ...”
“ Vậy là cậu cũng sẵn lòng bị Khổng Khuê lừa à?”
“ Không ạ, tôi không phải fan của Khổng Khuê, tôi là fan của Tô Âm, tôi thích em gái đáng yêu, Tô Âm rất khả ai, ha ha ha ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận