Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 270: Biết vì sao tôi phải cầu cứu chưa

Khổng Nhược Khuê ôm ngực, cô cười tới thở không ra hơi nữa rồi: ” Tổng giám Trần, cái lý lẽ méo mó này anh học từ đâu ra thế?”
“ Một chút tổng kết và suy ngẫm cá nhân thôi.” Trần Thuật cảm thán: ” Đương nhiên cô Khổng Khuê sẽ không có phiền não đó. Dù sao cô luôn là phía đánh người.”
“ Cái gì? Đánh người.” Khổng Nhược Khuê không cười nữa, trừng mắt lên: ” Bà cô đây xinh đẹp cho các người xem miễn phí, còn là đánh các người à?”
“ Đương nhiên rồi, cô gây ra cho chúng tôi nhiều vấn đề như thế, tính chất còn ác liệt hơn đánh người. Nếu tôi là đại biểu HĐND, tôi sẽ đưa kiến nghị xinh đẹp động lòng người là tai nạn lao động, dựa theo giá trị sắc đẹp của chủ để bồi thường công nhân viên, như cô Khổng Khuê đây là tai nạn cấp 10 ... nữ nhân tùy tiện phóng thích sức hút, bất chấp sống chết của chúng tôi, phải phạt nặng mới được.” Trần Thuật làm động tác nhắm mắt quay đầu để tránh bị gây hại:
Nghe Trần Thuật ba hoa nhăng nhít, Khổng Nhược Khuê nhe hàm răng trắng, hung dữ nói: ” Anh có tin tôi cắn chết anh không?”
Trần Thuật không sợ: ” Cô cắn chết tôi là mưu sát, còn nghiêm trọng hơn là dùng mặt đánh người.”
“ Vậy thôi, không cắn nữa.” Khổng Nhược Khuê thoáng cái khôi phục hình tượng: ” Tôi sẽ dùng sự xinh đẹp của tôi đánh chết anh.”
“ Hả?”
“ Anh càng không muốn nhìn, tôi càng bắt anh nhìn. Mỗi ngày sáng nhìn mười lần, trưa nhìn mười lần, tối nhìn thêm mười lần. Để mỗi ngày anh đều khẩn trương, áp lực, tự ti. Tôi muốn dùng vẻ đẹp của mình bạo hành anh, đợi anh bệnh nặng không dậy được nữa, ôi thôi thương thay tới khi đó quan tòa cũng không xử được.”
Trần Thuật thở phì phò chỉ Khổng Nhược Khuê: ” Không ngờ cô là loại nữ nhân như thế.”
“ Tôi chính là loại nữ nhân và xinh đẹp lại ác độc đấy.” Khổng Nhược Khuê tay chống hông, kiêu ngạo nói, vừa dứt lời phì cười, tuy kịch bản lâm thời của biên kịch Trần rất kém, diễn xuất không ra gì, nhưng được điểm lòng thành, chấp nhận được:
Cách đó chừng mười mét …
“ Khuê tỷ đang cười cái gì thế, trông có vẻ vui lắm.” Tĩnh Tĩnh ôm chai nước, nhìn đôi nam nữ cười nói ở xa với ánh mắt hâm mộ, chó độc thân như cô khao khát nhất là chuyện này:
Quách Húc Nhiễm có vẻ ngẫm nghĩ: ” Tổng giám Trần tới là Khuê tỷ liền hết sức vui vẻ.”
“ Chứ còn gì nữa bình thường Khuê tỷ sẽ không cười ra tiếng như thế, chỉ ấy chỉ gật đầu mỉm cười với người khác thôi.”
“ Ừ, đó là vì lễ tiết.”
“ Vậy chúng có nên tới đó đi.” Tĩnh Tĩnh mặt háo hức: ” Tổng giám Trần nói chuyện rất thú vị.”
Quách Húc Nhiễm kinh nghiệm yêu đương đầy mình, kéo ngay cô ngốc Tĩnh Tĩnh lại: ” Tới làm cái gì?”
“ Chúng ta tới trò chuyện, tổng giám Trần tới thì chúng ta phải chào hỏi chứ? Nếu không Khuê tỷ sẽ nổi giận.”
“ Nghe tôi đi, chúng ta mà tới thì Khuê tỷ mới giận đấy.” Quách Húc Nhiễm nghiêm mặt: ” Làm tốt chuyện của chúng ta là được, đừng có cứ nhìn về phía đó.”
“ Đâu phải mỗi mình tôi nhìn, ai cũng nhìn mà.” Tĩnh Tĩnh chỉ đoàn đội quay chụp, mọi người đều dừng việc nhìn ngó về phía hai người Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê, chụm đầu bàn tán:
Lần trước hai người họ xuất hiện với nhau ở lễ khai trương Huỳnh Hỏa Trùng đã gây xôn xao rồi, Quách Húc Nhiễm không bận tâm nữa, đoán chừng Khuê tỷ muốn người hâm mộ quen chuyện tổng giám Trần xuất hiện bên cạnh?
Cô không dám chắc, dù sao Khuê tỷ làm gì cũng có nguyên do: ” Người khác kệ họ, chúng ta không thể nhìn.”
“ Vì sao?” Miệng Tĩnh Tĩnh thì nhanh còn đầu óc thì chậm:
“ Vì Khuê tỷ không thể thay bọn họ, nhưng có thể thay chúng ta.” Quách Húc Nhiễm thì thầm:
Tĩnh Tĩnh mặt trắng bệch, quay vội người đi.
Khi ở bên một người làm chúng ta không nhìn thấy người khác, không nghĩ tới người khác, vậy đó là vui vẻ thực sự.
Khổng Nhược Khuê tất nhiên là trung tâm cả đội ngũ quay chụp, nhất cử nhất động tất nhiên là thu hút ánh mắt người ta.
Nhưng cô chẳng để ý tới ánh mắt khác thường của họ, có lẽ cô căn bản chẳng nhận ra sự tồn tại của họ, vì trong mắt cô lúc này chỉ có một người mà thôi.
“ Tổng giám Trần, mặt anh thật là dày.”
“ Cô Khổng Khuê, cô không nên khiêm tốn như thế.” Trần Thuật đáp trả:
“ Mặt anh dày hơn mặt tôi, không cho phản bác.” Khổng Nhược Khuê bá đạo ra lệnh, thấy Trần Thuật không dám cãi nữa, mặt mày tươi tắn nói: ” Tổng giám Trần, đi dạo với tôi nhé?”
“ Đó là vinh hạnh của tôi.” Trần Thuật cúi mình làm động tác màu mè, trong đầu thoáng cái đã có ngay một kịch bản, thời tiết thế này, khung cảnh thế này, lại có giai nhân làm bạn, chẳng phải là rất nên tản bộ bên bờ biển, chàng đẩy nàng một cái, nàng đẩy chàng một cái, không cẩn thận ngã xuống biển, ướt hết ...
Úi dời ơi!
Thế là bọn đi men theo bờ biển hướng về phía đằng xa.
Chỉ tiếc là chưa ai kịp đẩy ai thì đã thấy hai chiếc xe đi tới, một là chiếc Maybach sang trọng màu đen, theo sau là xe tải sơn vàng.
Trần Thuật nhận ra ngay chiếc Maybach bắt mắt kia, thậm chí vẫn còn nhớ cả biển số xe, đó là xe của Bạch Khởi Nguyên. Cái lần Khổng Nhược Khuê tới quán Lão Gia ăn mỳ, hắn lái cái xe cực kỳ bắt mắt này bám theo, khó mà không nhớ.
Đó là lần đầu tiên Trần Thuật gặp Bạch Khởi Nguyên, sau đó hắn đón cô đi bằng chiếc xe này.
Khổng Nhược Khuê thở hắt ra: ” Đã biết vì sao tôi cầu cứu chưa?”
Trần Thuật thoáng cái là hiểu: ” Cô Khổng Khuê, cô quả nhiên là cô gái vừa xinh đẹp vừa ác độc đấy.”
Chiếc Maybach đỗ lại, Bạch Khởi Nguyên mặc bộ đồ trang phục đơn giản thoải mái màu trắng, đeo kính đen, từ ghế sau bước xuống.
Không thể không nói, Bạch Khởi Nguyên xuất thân từ người mẫu đúng là có vốn liếng kiêu ngạo, vẻn vẻn khuôn mặt anh tuấn như đao khắc đã ăn đứt tuyệt đại đa số đám tiểu thịt tươi, thân hình khôi ngô gần 1 mét 9, do thường xuyên rèn luyện thân thể mà cân đối hoàn mỹ.
Cho dù không có thân phận tăng giá trị, nam nhân thế này đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt người khác, là thể loại khiến các cô bé phải rít lên chói tai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận