Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 141: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)

Đám đông cùng lắm có thể nói vài câu trượng nghĩa chứ xông vào cứu người à? Không có chuyện đó đâu.
Thang Đại Hải đá một phát vào mạng sườn Tóc Húi Cua, thằng này đang nằm im thin thít tức thì rú lên như heo bị chọc tiết, hắn lạnh lùng nhìn Mắt Kinh: ” Hắn vẫn sống sờ sờ.”
“ Anh, anh bằng cái gì mà đánh người?” Mắt Kính thấy đấu sức không ăn thua, chuyển sang đấu lý: ” Nước ta là đất nước phép chế, anh dựa vào cái gì đánh người ta? Anh đánh người ta thành ra như thế ... Tôi, tôi báo cảnh sát bắt anh ...”
“ Không cần mày báo, tao tự báo.” Thang Đại Hải khinh bỉ: ” Tao xem cảnh sát tới bọn mày làm thế nào.”
Không ngờ cảnh sát đến thật.
Nơi này là khu vực tập trung đông đảo sinh viên, cách đó không xa lập trạm tuần tra di động, có người đi báo cảnh sát, nói bên này đánh nhau, hai cảnh sát lập tức tới nơi.
“ Xảy ra chuyện gì?” Một cảnh sát nhìn Tóc Húi Cua nằm trên mặt đất, nổi giận quát, đám sinh viên vốn máu nóng ưa sinh sự, mấy chuyện thế này không nghiêm là thành gương xấu:
“ Hắn đánh người ta.” Thang Đại Hải chỉ tên xấu số nằm dưới chân mình:
“ Hắn tự đánh mình thành như thế à?” Cảnh sát thấy Tóc Húi Cua máu me đầy mặt, phẫn nộ quát Thang Đại Hải: ” Được, anh nói người ta đánh người, vậy người bị hại ở đâu?”
Thang Đại Hải chỉ Lý Như Ý: ” Cậu ta chính là người bị hại.”
Cảnh sát nhìn gương mặt trắng trẻo đẹp trai quá đáng kia, đúng là có vết thương thật, liền quay sang hắn: ” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“ Bọn chúng ăn trộm.” Lý Như Ý nói ngắn gọn, tuy bị người ta đánh, vẫn đứng đó hiên ngang thẳng tắp, làm các tiểu cô nương có cảm giác hoa mắt chóng mặt:
“ Chúng tôi không ăn trộm.” Mắt Kính kêu oan: ” Anh cảnh sát ơi, oan cho chúng tôi, tôi và bạn tôi đi làm cả ngày, định tới đây ăn bát mỳ nghỉ ngơi, ai ngờ thằng mặt trắng này bỗng nhiên ở đâu ra chạy tới bắt chúng tôi, còn cả ... Cả người này đánh bạn tôi, đánh như thằng điên ấy, anh xem cậu ta bị đánh thành thế kia.”
“ Cậu lấy trộm.” Lý Như Ý nói chắc như đinh đóng cột: ” Tôi nhìn thấy cậu lấy trộm ví của cô ấy.”
Nghe vậy mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô gái áo đen, cô gái này mặc cái váy dài màu đen, cổ buộc cái khăn tay hoa văn đơn giản, tóc uốn quăn màu hạt dẻ, đeo cái kính đen, trông rất xinh đẹp ưu nhã.
Đầu gối va vào đất chảy máu, lúc này vẫn còn ngồi đó chưa ngồi dậy được, dáng vẻ yếu đuối đó làm ai thấy cũng thương.
“ Để tôi xem ...” Thấy mọi người nhìn cả về phía mình, cô gái thoáng tỉnh lại, mở cái túi rơi ở bên cạnh, lục lọi một phen kêu lên: ” Ví tôi đâu rồi, vừa rồi tôi trả tiền xe mà .... Á, di động cũng mất rồi.”
“ Nhìn đi, chúng tôi không vu oan cho người khác chứ.” Thang Đại Hải chỉ Mắt Kính và Tóc Húi Cua: ” Chính bọn chúng trộm.”
“ Chính mắt tôi nhìn thấy.” Lý Như Ý xác nhận:
“ Các cậu còn gì để nói không? Đi, theo chúng tôi về đồn.” Cảnh sát ra hiệu cho Mắt Kính, chuyện này đem về đồn giải quyết, tụ tập ở đây lại sinh chuyện khác không chừng:
“ Anh cảnh sát ơi, chúng tôi oan thật mà.” Mắt Kính cuống tới độ sắp khắp rồi, chỉ Lý Như Ý, Thang Đại Hải: ” Bọn họ vô cớ đánh người còn vu oan chúng tôi ... Chúng tôi không trộm đồ của người ta, không tin anh lục soạt người chúng tôi đi.”
Chuyện này kiểm tra một cái là rõ trắng đen ngay, một cảnh sát nói: ” Lộn túi ra.”
Thế là Mắt Kinh lục hết túi trên túi dưới, trừ một cái di động, một cái ví tiền và một cái chìa khóa thì không có gì khác, nói: ” Ví tiền và di động là của tôi.”
“ Những thứ này có phải của cô không?” Cảnh sát nhận lấy hỏi cô gái:
“ Không phải.” Cô gái lắc đầu đầy lo lắng:
Một cảnh sát khác kiểm tra toàn thân Tóc Húi Cua lắc đầu: ” Hắn cũng không có gì cả.”
Lý Như Ý ngớ ra, hắn rõ ràng nhìn thấy hai tên này móc ví và di động của cô gái áo đen, chính vì thế mà mới giữ tay bọn chúng lại, sao lại không có chứ.
Thang Đại Hải mặt đầy nghi hoặc, hắn tin lời Lý Như Ý, nhưng tang vật đâu mất rồi.
Đám đông xung quanh xì xào bàn tán.
“ Anh cảnh sát, bọn họ thực sự nghi oan chúng tôi, chúng tôi không phải trộm ....” Mặt Kính ấm ức gào khóc: ” Bọn họ vu oan giá họa cho tôi, đánh bạn của tôi thành ra thế này, trên đời này còn vương pháp nữa không .... Các anh phải bắt bọn họ mới đúng.”
Nếu không có tang vật, tội ăn trộm không thành lập, vậy thì tội cô cớ gây thương tích thành lập rồi.
Hai cảnh sát chuyển sang nhìn Thang Đại Hải và Lý Như Ý với ánh mắt bất thiện: ” Các anh cũng đi với chúng tôi một chuyến.”
“ Tang vật ở đây này.” Trần Thuật trong đám đông lên tiếng, một cô gái giống xem náo nhiệt bên cạnh y xoay người chạy, bị Trần Thuật tóm ngay lấy:
Sao đột nhiên lại đâu ra thêm người nữa.
Trần Thuật chạy ra ngay theo phía sáu Thang Đại Hải, nhín thấy cảnh hắn đánh đập Tóc Húi Cua một cách thô bạo, y liền không muốn tới gần nữa ... Tính xa lỡ chẳng may hai tên này bị cảnh sát đưa đi thì còn có y ở bên ngoài tìm cách báo tin cứu người.
Vì thế y bàng quan xem náo nhiệt.
Đương nhiên, Trần Thuật cũng không đứng chơi, y cẩn thận quan sát xung quanh, y sống ở vùng này, không lạ gì bọn trộm cắp hoành hành quanh đây, chúng luôn đi theo nhóm, thường luôn có ít nhất hai tên, một ra tay trộm độ, một cảnh giới tẩu tán tang vật, hai kẻ này thường nhìn bên ngoài không liên quan gì tới nhau.
Thế nên cho dù bắt được kẻ ăn trộm, cũng không cách nào định tội chúng, vì tang vật bị chuyển đi rồi, sau đó chúng ăn vạ giống tên Mắt Kinh kia.
Vì tìm tư liệu sáng tác, Trần Thuật cẩn thận tìm hiểu rất nhiều chuyện.
Thậm chí có lần Trần Thuật và Lăng Thần còn tận mắt chừng kiến, cô cô bé ở trên xe bus nhắc nhở người khác có người trộm đồ, đến lúc xe vào bến, một người đi qua vuốt má cô bé khen :" Cô bé thật đáng yêu."
Khi người kia đi rồi, mọi người mới phát hiện ra miệng cô bé chảy máu, thì ra tên trộm dấu con dao cực mỏng ở khẽ bàn tay rạch miệng cô bé làm đôi.
Bọn trộm cắp vặt ngoài đường phố này thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn độc ác.
Trần Thuật không biết bọn chúng có đồng bọn nào khác không nên cẩn thận đứng ngoài quan sát bảo vệ anh em của mình.
Rất nhanh y phát hiện điều khả nghi.
Khi Thang Đại Hải đánh người, bên cạnh có một cô gái mặc trang phục thể thao rộng rãi, đã thế còn ra sức xúi bẩy người xung quanh chỉ thích Thang Đại Hải.
Một lần chưa nói khi Mắt Kính hô "giết người" càng quát mắng rất hăng, trong khi đa phần xem náo nhiệt, số ít hưởng ứng thì chỉ là hô vài ba câu cho có.
Vì thế Trần Thuật nghi cô ta là đồng bọn của hai tên kia, rất có khả năng là người phụ trách tiêu hủy tang vật, nhưng vì Thang Đại Hải xuất hiện quá nhanh, ra tay đánh người quá tàn bạo, lo lắng an toàn đồng bọn nên ở lại.
Trần Thuật liền lẻn ra sau lưng cô ta, khi cảnh sát hỏi tới tang vật thì tóm lấy cánh tay cô ta giơ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận