Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 110: Màn biểu diễn đặc sắc (1)

“ Chị họ?” Thang đại thiếu gia không rời mắt được khỏi khuôn mặt đẹp mê hồn của Khổng Nhược Khuê: ” Trước kia đâu nghe nói cậu có chị họ xinh đẹp như thế.”
Trần Thuật thầm thở dài: ” Họ xa, chúng tôi cũng mới liên hệ với nhau chưa lâu.”
“ Chẳng trách, chẳng trách, tôi là người anh em tốt nhất của cậu, bạn cậu là bạn tôi, chị họ cậu là chị họ tôi. Cậu có chị họ xinh đẹp như vậy, vậy mà không sớm giới thiệu cho tôi ...”
Cánh tay Thang Đại Hải khoác vai Trần Thuật siết ngày càng chặt, dùng giọng cực nhỏ nói: ” Vụ làm ăn chúng ta từng bàn, còn nhớ không? Chuyện cậu đồng ý với tôi, đừng có quên.”
Trần Thuật ngớ ra: ” Vụ làm ăn nào, tôi đồng ý cái gì?”
“ Nhớ kỹ đi.” Thang Đại Hải bóp mạnh cái nữa rồi buông ra, cười ha hả đưa tay về phía Khổng Nhược Khuê: ” Chào chị họ, tôi là Thang Đại Hải anh em tốt của Trần Thuật, bạn bè tôi đều gọi tôi là Thang Thang.”
“ Chào Đại Hải.” Khổng Nhược Khuê nhoẻn miệng cười duyên, đứng dậy bắt tay:
Trần Thuật nhìn cô gái lạ mặt bên cạnh Thang Đại Hải, không quá để ý, chỉ nháy mắt, bạn gái mới?
Thang Đại Hải hiểu ý, dùng khẩu hình đáp lại "xem mắt".
Trần Thuật liền hiểu ngay ra vụ làm ăn mà Thang Đại Hải nói là gì rồi, mỉm cười gật đầu với cô gái kia, cô gái cười nhẹ đáp lại.
Lúc này mới để ý hơn, cô gái này để tóc mái thưa, mang tới cảm giác nữ tính nhẹ nhàng, dễ gây thiện cảm, riêng bề ngoài mà nói thì rất tốt, chỉ là cách ăn mặc thì đúng Thang Đại Hải miêu tả, một cái quầy xa xỉ phẩm di động, cứ như hận không thể đeo hết đồ trang sức trên người.
“ Hai người đi ăn đi, không sớm nữa.” Chào hỏi đã xong, Trần Thuật đuổi khéo:
“ Mời nhau không bằng tình cờ gặp, nếu chúng ta gặp nhau rồi, chứng tỏ là có duyên phận. Hay là ghép chúng bàn đi, chị họ chẳng là không có ý kiến gì chứ?” Thang Đại Hải vừa hỏi vừa đưa tay chuẩn bị kéo ghế:
Ai dè Khổng Nhược Khuê tủm tỉm cười: ” Nếu tôi nói là có ý kiến thì anh có rời đi không?”
Thang Đại Hải á khẩu, nhất thời động tác kéo ghế khựng lại, đi cũng không được, ngồi cũng chẳng xong, nhìn Trần Thuật cầu cứu.
Trần Thuật rất muốn đuổi người nhưng không thể làm mất mặt anh em của mình, bất đắc dĩ nói: ” Vậy cùng ngồi ăn đi.”
“ Được được.” Thang Đại Hải nghe vậy không khách sáo, chỉ vị trí bên cạnh Khổng Nhược Khuê: ” Vũ Khiết, chúng ta ngồi đây nhé, để tôi giới thiệu với cô, đây là người anh em tốt của anh, Trần Thuật, đây là chị họ của Trần Thuật ... Còn đây là bạn tôi, Tạ Vũ Khiết.”
Tạ Vũ Khiết và Khổng Nhược Khuê nhìn nhau gật đầu, trao đổi ánh mắt người ngoài không thể nào hiểu được.
Dưới lời mời "nhiệt tình" của Trần Thuật, Thang Đại Hải và Tạ Vũ Khiết ngồi xuống, bốn người chung một bàn, nam một bên, nữ một bên.
Thế là bàn ăn có thêm hai người, từ bữa cơm lãng mạn biến thành buổi tụ họp huyên náo, chỗ nào có Thang Đại Hải thì muốn yên tĩnh cũng không thể, phục vụ đứng xa mau mắn mang thêm bát đũa khăn ăn lui ra.
Thang đại thiếu gia vừa nhìn món ăn có trên bàn lập tức biểu thị sự bất mãn với Trần Thuật: ” Tổng giám Trần, cậu mời chị họ ăn cái này à? Keo kiệt quá đấy, chị họ, món thăn bò bít tết ở nhà hàng này không tệ, tôi mời chị ăn nhé?”
“ Một miếng thịt bò 100 gam, có lượng calo là 131 kilocalo, một suất thăn bò bít tết ở nhà hàng này ước chừng 250 gam, thêm vào món ăn kèm, vậy tổng lượng calo của nó ít nhất phải tới 560 ...” Khổng Nhược Khuê thuận miệng nói: ” Tôi sợ béo, không ăn đâu.”
Nghe nói kìa, ăn uống mà tính toán kiểu đó có tụt hứng không, Thang Đại Hải chưa cam tâm: ” Vậy tôi mời cô ăn tôm hùm.”
“ Tôm hùm mỗi 100 g có lượng calo là 90 không phải là lớn, quan trọng có hàm lượng chất béo là 80.9, càng dễ béo.” Khổng Nhược Khuê khẽ lắc đầu:
“ Vậy, vậy hải sâm?”
“ Mỗi 100 gam hải sâm có lượng ca lo là 78 kilocalo, hàm lượng mỡ là 16,5”.
“ Tức là ít hơn thịt bò và tôm hùm rất nhiều rồi.”
“ Đúng vậy.” Khổng Nhược Khuê nhoẻn miệng cười tươi: ” Vẫn dễ béo lắm.”
Thang Đại Hải chịu thua rồi, nhìn sang hỏi: ” Vũ Khiết, cô muốn ăn gì?”
“ Một đĩa sa lát.” Tạ Vũ Khiết lạnh nhạt nói:
Có tiền mà không có chỗ tiêu, khó chịu hơn cả mặc áo gấm đi đêm.
Thang Đại Hải rất không cam tâm, gọi một suất bò bít tết, một suất canh hải sâm, lại gọi cho Tạ Vũ Khiết sa lát. Thấy Trần Thuật và chị họ sắp uống hết rượu, lại bảo phục vụ mở một chai vang Château Latour năm 2005.
Gọi xong món, Thang Đại Hải hết nhìn Trần Thuật lại nhìn Khổng Nhược Khuê: ” Thuật Nhi, sao lại cùng chị họ tới đây ăn cơm thế?”
“ Vì món ăn ở đây ngon.” Khổng Nhược Khuê trả lời thay: ” Chẳng lẽ anh Thang cho rằng vì nhà hàng này đắt tiền nên mới tới?”
“ Đâu có ...” Thang Đại Hải thiếu chút nữa lật bàn, hắn đúng là có cái ý đó, nhưng mà cô cũng đừng vạch ra trước mặt mọi người chứ:
“ Chị họ nói đúng đấy.” Tạ Vũ Khiết khoanh tay trước ngực, nhấc cái ví giọng ngọt nhạt: ” Anh Thang đúng là vì nguyên nhân này mới tới. Anh ấy suốt dọc đường khoe khoang, nói đây là nhà hàng bít tết cao cấp nhất ở Hoa Thành, mỗi người ăn một bữa ít nhất phải tốn 1.500 đồng. Xì làm như to lắm, cả một bàn người lớn ăn cũng chẳng mua nổi cái ví Hermès của tôi.”
“ Không hẳn là thế.” Thang đại thiếu gia điệu nghệ giũ khăn ăn, gài vào cổ áo: ” Trước kia dẫn mấy cô bé tới đây ăn, thấy bít tết ở đây không tệ. Khi nào mà tôi không nghĩ ra ăn cái gì thì đều tới đây ăn, dù sao lựa chọn mà không phải lựa chọn chính là lựa chọn rất tốt.”
Khổng Nhược Khuê ồ một tiếng: ” Xem ra điều kiện gia đình của Đại Hải không tệ.”
“ Thường thường thôi, trong nhà kinh doanh một chút.” Thang đại thiếu gia lời thì nói thế, nhưng cái bản mặt theo kiểu, tôi ít thiếu nhất là tiền, cô mau mau hỏi nhà tôi kinh doanh gì đi:
“ Chẳng trách.” Khổng Nhược Khuê không chiều ý hắn: ” Nếu trong nhà không có chút điều kiện, Đại Hải hẳn là cũng khó lựa chọn nơi thế này vào lúc không có lựa chọn.”
“ Ha ha ha, ha ha ha ...” Thang Đại Hải cười lớn che đậy lúng túng, lại lần nữa bị chị họ đâm vào tim, nếu không phải mẹ hắn lén chu cấp cho thì bằng vào tiền lương của hắn, e mỗi tháng chẳng tới đây nổi một lần:
Tạ Vũ Khiết nâng ly khẽ chạm với Khổng Nhược Khuê keng một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận