Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 122: Giải trừ hợp đồng (2)

Ở Công ty Giải trí Nhạc Hải, Lý Như Ý là "nhân vật đặc thù", cho nên dù hắn ít xuất hiện ở công ty, cũng có không ít người quen thuộc với hắn, càng có nhiều người không biết hắn. Từ lần trước hắn mang khuôn mặt đầy máu me mà đi, trong công ty hoặc công khai hoặc lén lút thảo luận chuyện liên quan tới y. Đủ sự tích của Lý Như Y nổi lên mặt nước.
Có người nói hắn từ chối quy tắc ngầm, có người nói hắn đắc tội với cao tầng công ty, có cả người nói hắn ỷ tài kiêu ngạo, chướng mắt với tất cả mọi thứ, cho nên bị công ty chôn vùi ...
Hôm nay Lý Như Ý xuất hiện ở công ty cùng với hai người khác cùng dáng vẻ bất thiện, tất nhiên thu hút sự chú ý của không ít người, bọn họ tụ tập bàn tán.
“ Sao Lý Như Ý lại tới công ty nữa thế, lần trước bị đánh cho vỡ đầu còn chưa sợ à? Nghe bảo thiếu chút nữa hủy dung mạo.”
“ Cánh tay sao vật được bắp đùi, cần gì cứ nhất định phải đối đầu với công ty chứ, rốt cuộc thua thiết là chính bản thân.”
“ Hai người đi bên cạnh Lý Như Ý là ai ấy nhỉ, trông ba người họ ăn mặc như trong phim Matrix ấy, không khéo chuyến này đánh nhau to.”
“ Ôi sao cũng được, miễn là ông chủ đừng giận cá chém thớt rồi ảnh hưởng tới chúng ta là được rồi.”
Không để ba người Trần Thuật phải đợi lâu, Từ Vĩnh Uy và Lưu Long nhanh chóng chạy tới.
Từ Vĩnh Uy chủ động đưa tay ra với Trần Thuật, niềm nở nói: ” Anh Trần, tôi chân thành mới ba anh tới văn phòng tôi uống chén trà, mấy huynh đệ chúng ta trò chuyện cho tử tế, thế nào? Cho Từ mỗ chút thể diện này chứ?”
Trần Thuật nhìn sang Lý Như Ý: ” Như Ý, anh nói đi.”
Quai hàm Từ Vinh Uy bành ra, hắn kiềm chế hết cỡ, lần nữa đưa tay, càng thân thiết hơn: ” Như Ý, chúng ta là người một nhà, trước kia có chỗ nào đắc tội, cậu đừng để trong lòng, tính cách của tôi cậu cũng biết, nóng lên một cái là lời gì cũng nói ra được, nói đấy rồi cũng quên đấy, không có ý gì cả ... Nếu đã tới rồi, vậy đến văn phòng của tôi một chút?”
Lý Như Ý không bắt tay hắn, gật đầu nói đúng một chút: ” Được.”
“ Mời mời, để tôi pha trà.” Lưu Long cười rách miệng, vậy là còn có cơ hội: ” Đừng thấy tôi mặt xấu người béo chứ, tôi pha trà là số một đấy, không tin các anh thử xem.”
Thái độ đúng là thay đổi hoàn toàn tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Từ Vĩnh Uy lại càng cười nói liên hồi đi trước dẫn đường, làm vô số người rớt mắt kính.
“ Úi úi, mọi người vừa thấy cái gì không?” Không ít cái đầu lấp ló ở chỗ rẽ chấn kinh thì thầm: ” Mặt trời mọc ở hướng tây à? Ông chủ vừa chạy ra mời Lý Như Ý kìa.”
“ Để ý cái người đeo kính không, ông chủ có vẻ đặc biệt tôn trọng.”
“ Thế sao, tôi không để ý, nhưng mà anh ấy thật đẹp trai, đúng gu của tôi.” Không biết là cô gái nào trồng cây si:
Ba người Lý Như Ý, Thang Đại Hải, Trần Thật ngồi xuống cùng ghế sô pha dài, Lưu Long thì đun nước pha trà. Lần gặp mặt này không khí hài hòa hơn nhiều.
Sau khi đặt từng chén trà ở trước mặt từng người, Lưu Long như đứa bé ngoan ở bên đợi đàm phán bắt đầu.
Từ Vĩnh Uy lại không lập tức đi vào chủ đề, đưa tay mời, tự cầm chén trà lên: ” Anh Trần và Như Ý quen nhau lâu rồi hả?”
“ Đúng thế.” Trần Thuật gật đầu: Tôi và Như Ý, Đại Hải quen nhau nhiều năm, là anh em cùng chia sẻ hoạn nạn.”
“ Hay cho câu cùng chia sẻ hoạn nạn, thời buổi này có được hai người anh em như thế là chuyện may mắn lớn trong đời.” Từ Vĩnh Uy khen ngợi:
Trần Thuật chỉ Lưu Long: ” Bên cạnh chủ tịch Trần không phải cũng có giám đốc Lưu sao, thực khiến người ta hâm mộ.”
“ Anh Trần đừng nói thế, tôi chỉ là chân sai vặt cho ông chủ, làm mấy chuyện vớ vẩn thôi.” Lưu Long rót thêm trà:
“ Cậu cũng không cần khiêm tốn.” Từ Vĩnh Uy nói: ” Bao năm qua cậu làm bao nhiêu, hi sinh bao nhiêu, trong lòng tôi đều rõ.”
Lưu Long cảm động: ” Ông chủ ...”
“ Tôi là ông chủ của cậu, cũng là anh em của cậu.”
“ Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ.” Lưu Long mắt đỏ hoe, liên tục cám ơn:
Từ Vĩnh Uy an ủi vài câu, quay về phía ba người kia: ” Lưu Long thời còn trẻ tính tình thô bạo lỗ mãng, làm không ít chuyện sai lầm, về sau cùng tôi sáng lập Nhạc Hải, đã chặt đứng liên hệ với mấy chuyện trước kia rồi ...”
“Có điều có một câu nói như thế nào nhỉ? Đã làm sai thì phải nhận. Nếu mấy huynh đệ đã mang tư liệu tới, tôi cũng không đi phân tích thật giả nữa, các cậu ra giá đi, để tôi xem vụ làm ăn này có thể tiếp tục không?”
Trần Thuật chỉ Lý Như Ý: ” Hôm nay tôi đại biểu cho anh ấy, chúng tôi có ba điều kiện, chủ tịch Từ tiếp nhận thì chúng ta bàn, nếu không thì chúng ta bàn sau. Điều kiện thứ nhất, đó là giải trừ hợp đồng cho anh ấy.”
“ Cậu muốn giải trừ hợp đồng?” Từ Vĩnh Uy mặt hơi thay đổi một chút:
“ Đúng.” Lý Như Ý trả lời đơn giản:
Trần Thuật bổ sung: ” Như Ý mấy năm qua ở Nhạc Hải rất ủy khuất, rất không vui, chắc là trong lòng chủ tịch Từ cũng rõ ... Giờ hi vọng chủ tịch Từ thả anh ấy đi, trả lại tự do cho anh ấy, thế nào?”
Lưu Long thấp tha thấp thỏm nhìn Từ Vĩnh Uy, chuyện này đoán được ngay từ đầu rồi, hợp đồng của Lý Như Ý thuộc về công ty, tức là chỉ khi nào Từ Vĩnh Uy gật đầu thì vụ giao dịch này mới có thể hoàn thành.
Mới đầu công ty mang kỳ vọng rất lớn vào Lý Như Ý, cho dù tới tận hôm nay Từ Vĩnh Uy cũng không muốn buông tay. Khi xưa bọn họ cho rằng Lý Như Ý tuổi trẻ khí thịnh, "chôn" vài năm, sự kiêu ngạo mài mòn, sẽ ngoan ngoãn nghe lời công ty.
Ai ngờ rằng tên đó càng bị chôn vùi thì oán khí càng chồng chất, tuổi không còn trẻ nữa mà khí vẫn cứ thịnh, đúng là khúc xương cứng trời sinh.
Đó cũng là lý do mấy năm qua công ty vẫn cung cấp đảm bảo cuộc sống cho Lý Như Ý, đó là điều khoản trong hợp đồng, nếu không gửi tiền cho hắn, bằng với phía công ty trái hợp đồng, hợp đồng tự động giải trừ.
Công ty rất nhiên không muốn giải trừ hợp đồng với Lý Như Ý.
Trong lòng Từ Vĩnh Uy, Lý Như Ý làm công ty tổn thất 50 ngàn vạn, vì thế lần trước gọi hắn tới để ký hợp đồng bổ sung, muốn dùng quân bài này kiếm lại số tiền đó, ai ngờ nói chuyện không hợp làm mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, dẫn tới chuyện hôm nay.
Lưu Long tự nhận, giá trị của mình trong lòng Từ Vĩnh Uy không tới 50 vạn, vì thế hắn rất sợ ông chủ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận