Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 139: Kế hoạch sáng nghiệp (2)

Nói thẳng ra một chút là vì tính cách của Lý Như Ý không đủ mềm dẻo, tới môi trường cạnh tranh quá gay gắt như Đông Chính, e lợi bất cập hại, mà một khi đã xung đột ở Đông Chính rồi thì sự nghiệp coi như cũng chấm dứt.
Nhìn Trần Thuật đi, Vương Tín có thể khiến cuộc đời y khốn đốn thế nào.
“ Thứ ba, hợp đồng của Khổng Khuê năm sau tới hạn, cô ấy có ký tiếp hay không chưa rõ, chúng ta không thể đặt cược vào nhân tố chưa xác định.”
“ Khổng Khuê có ký tiếp hay không, Đông Chính có thể không biết, chẳng lẽ cậu không biết.” Thang Đại Hải vừa ăn mỳ vừa nói: ” Với quan hệ hai người, cứ hỏi thẳng cô ấy là được.”
“ Chúng tôi có quan hệ gì chứ?” Trần Thuật bực mình, nghe giọng điệu với ánh mắt của hắn, làm như Khổng Nhược Khuê là bạn gái của mình ấy:
Người ta là chân to của tôi đấy, chút tự biết mình thì Trần Thuật vẫn có, không dám tơ tưởng quá phận.
“ Làm sao tôi biết được quan hệ hai người là gì?” Thang Đại Hải cười đẩy ẩn ý:
“ Kệ anh ấy.” Lý Như Ý tuy ngạc nhiên Trần Thuật và Không Nhược Khuê có quan hệ thân thiết như vậy mà trước kia họ không hay biết gì, song hắn không nhiều chuyện như vậy: ” Cậu nói đi, tôi làm là được, tôi không có ý kiến gì.”
“ Có phải trước kia khi ký hợp đồng với Nhạc Hải, anh cũng nghĩ thế không?”
“ Chẳng lẽ cậu còn hại tôi chắc.” Lý Như Ý hơi đỏ mặt, đúng là khi đó hắn cũng nghĩ như thế thật, ngoài diễn xuất ra hắn không thích mấy chuyện phiền hà:
“ Anh phải học cách xem hợp đồng.” Trần Thuật nghiêm mặt cảnh cáo: ” Bất kể ngồi đối diện anh là ai, anh cũng phải nghiêm túc xem hợp đồng, như thế mới là tôn trọng người khác, có trách nhiệm với bản thân.”
“ Tôi hiểu.” Lý Như Ý gật đầu:
“ Bảo hai anh lập công ty có mấy cái lợi, đó là để Đại Hải có một công tác có tiền đồ hơn, không thể cả đời ở Đài truyền hình làm chủ trì được. Trước kia có thể tùy tiện, muốn làm gì thì làm, không sao, nhưng bây giờ anh sắp 30 rồi, chẳng lẽ anh định chơi mãi à?”
“Không phải tôi muốn dạy đời anh, bác Thang vì sao nhất quyết ép anh lập gia đình, là vì hi vọng anh trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn. “.
Trần Thuật cố gắng dùng ngữ khí thật nhẹ nhàng tránh kích động Thang Đại Hải: ” Nếu anh có sự nghiệp ổn định vững vàng, chuyện lập gia đình chỉ là sớm muộn, hai bác có ép anh thế không? Muốn ép cũng chẳng có gì để ép, anh độc lập, tự chủ, sợ gì? Đúng không?”
“ Đúng, tôi nhất định phải kiếm tiền.” Thang Đại Hải mút xụt một cái hết miếng mỳ lớn: ” Sau đó lấy tiền ném vào mặt nữ nhân kia.”
Động lực này sai quá đi, nãy giờ mình nói tốt nước bọt à? Trần Thuật bực mình: ” Anh có tiền đồ chút được không?”
“ Nữ nhân chính là động lực lớn nhất giúp xã hội phát triển.” Thang Đại Hải lấy đũa chỉ Trần Thuật: ” Cậu không phải thế sao, trước kia cậu có Lăng Thần rồi thì cho rằng mình có cả thế giới, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh cô ấy, kết quả thế nào?”
“Bây giờ mất rồi, tay trắng rồi, chẳng phải cũng đang liều mạng tranh giành thiên hạ đấy à? Đừng nói với tôi trong đó không có nguyên do muốn thể hiện cho Lăng Thần thấy cô ấy sai ra sao.”
“ Còn nhắc tới Lăng Thần nữa tôi trở mặt.” Trần Thuật mỗi lần nghe tới Lăng Thần, tim vẫn đau lắm, dù sao đó là mối tình đâu, y lại yêu sâu đậm như vậy, tới tận giờ y vẫn có chút khó tiếp nhận:
“ Cậu trở mặt, tôi không mở công ty.” Thang Đại Hải căn bản không sợ Trần Thuật uy hiếp:
“ Hai người trưởng thành một chút được không hả?” Lý Như Ý thở dài, mỗi lần hai người này cãi nhau cảm giác như hai đứa trẻ chậm phát triển: ” Trần Thuật, tiếp tục nói đi.”
“ Đại Hải mặc dù làm chủ trì tiết mục, nhưng quan hệ rộng, quen biết đám máu mặt ở trong sản nghiệp giải trí. Anh ấy làm việc này, khả năng thành công rất cao.” Trần Thuật bổ sung: ” Tệ lắm thì dù làm ăn lỗ vốn thì anh ấy cũng thừa tiền để ném vào, không sập được.”
Thang Đại Hải vỗ ngực: ” Câu này tôi thích, tiền thì anh đây không thiếu.”
“ Quan trọng hơn là như thế có lợi cho tiền đồ của Như Ý, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách của Như Ý, nói thật là không phù hợp với giới giải trí, bất kể là ký với Đông Chính hay công ty nào khác, sớm muộn cũng có vẫn đề.”
“Thế chẳng bằng tự làm ông chủ, muốn quay phim thì nhận, muốn tham gia xã giao thì đi, dù sao hạn chế được mâu thuẫn và nguy hiểm.”
Trần Thuật nói với Như Ý: ” Như Ý, dù là thế tính anh phải sửa, không bắt anh sửa ngay, nhưng nhất định phải sửa.”
Lý Như Ý trầm ngâm gật đầu, va vấp rồi hắn cũng nhận ra khiếm khuyết của mình, huống hồ nếu mở công ty, nếu để xảy ra chuyện, tức là hắn gây khó khăn cho chính anh em mình, đó là điều hắn không muốn.
Thang Đại Hải nóng lòng hỏi: ” Vậy tên công ty là gì?”
“ Đó là chuyện của các anh, tự đi mà nghĩ.” Trần Thuật nhẹ người, cắm mặt vào ăn, thái độ tôi xong việc rồi giờ là việc của hai người:
Thang Đại Hải gật gù: ” Vậy đặt tên công ty là Trần Thuật và Khổng Khuê có gian díu đi.”
Trần Thuật phun mỳ ra ngoài, ho chảy nước mắt, vội can dự: ” Hay đặt tên là Đại Như Ý.”
Thang Đại Hải thấy đã nắm thóp của Trần Thuật thì cười khùng khục: ” Không bằng đặt là Phong trần tam hiếp đi, dù sao …”
Á!
Đột nhiên ở bên ngoài có tiếng nữ kêu lên, ba người Trần Thuật tới muộn ngồi ở bàn gần cửa, quay đầu ra nhìn, chỉ thấy một cô gái ngã xuống đất.
Roẹt! Lý Như Ý lập tức đấy ghế chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Trần Thuật vừa mới nhổm dậy thấy vậy thì ngồi xuống: ” Không ngờ Như Ý của chúng ta cũng hiểu anh hùng cứu mỹ nhân.”
“ Đáng tiếc, bị cậu ấy giành trước.” Thang Đại Hải chép miệng: ” Có điều Như Ý cũng vội vàng quá, còn chưa thấy tướng mạo cô nương nhà người ta đã chạy rồi, chẳng may không xinh đẹp thì sao, thế thì thành cục nợ.”
“ Không xinh đẹp thì không đỡ à?” Trần Thuật trừng mắt:
“ Đỡ, nhưng mà đẹp hay xấu có cách đỡ khác nhau, cậu có hứng thú không, tôi giảng cho một bài, miễn phí. Sau này ra đường còn áp dụng, cho cậu biết, học vấn lớn đấy.” Thang Đại Hải khoe khoang:
“ Sao anh biết Như Ý không nhìn thấy tướng mạo cô nương nhà người ta ra sao?” Trần Thuật chỉ bát mỳ của Lý Như Ý: ” Ngồi ở chỗ này có thể thấy hết động tĩnh bên ngoài.”
“ A, cái thằng Như Ý này âm hiểm quá, chẳng trách mỗi lần tới quán Lão Gia ăn mỳ đều chọn vị trí này ... Té ra là để tia mấy em nữ sinh qua lại.”
Thang Đại Hải cầm bát lên, chuyển bát của Lý Như Ý về chỗ mình, chiếm chỗ, chưa nói hết chợt hét lên: ” Có chuyện rồi.”
Rồi chạy vội ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận