Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 277: Bọn trẻ bây giờ ngốc quá

Bạch Khởi Nguyên đi rồi, hắn đi một cách lặng lẽ.
Thậm chí hắn không chào tạm biệt Khổng Nhược Khuê và Trần Thuật, dù sao dưới hoàn cảnh và không khí đó, hắn thấy mình không nên quấy rầy thì hơn.
Hắn đi tránh làm khó những người vì ngại thể diện hắn mà không sang ăn mỳ.
Bạch Khởi Nguyên rất hiểu Khổng Nhược Khuê, vì thế nhận ra cô vô cùng vui vẻ.
Cô ấy cười rất nhiều, tiếng cười vô tư hồn nhiên chứ không phải là cười lịch sự, đó là nụ cười không che giấu gì cả, cười thành tiếng, không phải là nụ cười mỉm ý nhị, đa phần mang ý đối phó cho có.
Có câu tình trường như chiến trường, nhưng Bạch Khởi Nguyên không hiểu vì sao cuộc chiến chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Mình thua rồi sao? Thua vì một bát mỳ lòng sao?
Vì mình chậm một bước sao, vì mình che giấu tình cảm quá lâu, đề giờ hai người đã quá thân thuộc, không còn làm trái tim cô ấy rung động nữa sao? Nếu là mấy năm trước ... Nhớ lại khi Khổng Nhược Khuê còn nhìn mình với đôi mắt long lanh ngưỡng mộ, nếu hắn không quá tự kiêu tự mãn, sớm thổ lộ tình cảm của mình, có lẽ kết quả hoàn toàn khác rồi.
Cũng có lẽ mình chưa hiểu cô ấy.
Cảm giác lồng ngực nhét đầy tảng đá lớn, đè cho hắn thở không thông, khoang xe rộng rãi cũng trở nên ngột ngạt, Bạch Khởi Nguyên nói lớn: ” Mở cửa sổ ra.”
Lái xe bấm nút, cửa sổ hạ xuống, gió lạnh từ biển mang theo mùi tanh ùa vào, xe đi nhanh, cửa sổ hút gió, làm gió lùa vào xe còn mạnh hơn bên ngoài, Bạch Khởi Nguyên thấy thoải mái hơn nhiều, như những tảng đá kia đã rơi xuống đất.
Song vẫn thấy thiếu thốn cái gì đó, không, mà là ai đó, Bạch Khởi Nguyên lại nói: ” Nhạc.”
Lái xe hiểu được tâm tình Bạch Khởi Nguyên, không nói gì, tự chọn bài hát mà hắn thấy phù hợp.
Anh nguyện vì em.
Xả thân làm bước đệm.
Mặc cho những cánh hoa tán loạn nơi này.
Anh sẽ vì em mà nằm xuống.
Toàn thân dán sát đất.
Đó là bài hát cũ kinh điển của Hứa Chí Chi, một bài hát tiếng Việt.
Nguyện vì em.
Làm đống bùn dưới chân kia.
Để bảo vệ em.
Bạch Khởi Nguyên nhắm mắt lại, ngón tay vỗ nhè nhẹ trên bàn, khẽ ngâm nga theo lời bài hát bi thương.
“ Lão Gia, chú nấu mỳ ngon quá, làm tôi nhớ mùi vị ở quê, quê tôi ở Tứ Xuyên, bốn năm rồi chưa về.”
“ Đáng tiếc công ty chúng không có nhà bếp, nếu không nhất định kiến nghị ông chủ phải mời Lão Gia về ...”
Muốn chinh phục trái tim một người, phải chinh phục dạ dày người đó trước, hiển nhiên Lão Gia là người hưởng lợi nhất nhờ câu nói này.
Vì sở trường nấu mỳ, tối nay Lão Gia thành nhân vật chính, người cám ơn, người xin số wechat của ông, độ nổi tiếng của ông lúc này đánh bại cả Khổng Nhược Khuê.
Hiển nhiên tổng giám Trần vất vả chạy đôn chạy đáo bị lãng quên rồi, tổng giám Trần đau lòng lắm.
Mình không đẹp trai bằng Bạch Khởi Nguyên đã đành, chẳng lẽ không đẹp trai bằng Lão Gia à? Bằng vào cái gì các người xin chụp ảnh chung với Lão Gia mà không phải tôi? Vì sao không xin số wechat của tôi.
Mặc dù tôi không cho đâu, nhưng các người phải chủ động xin chứ?
Các người để tôi lẻ loi đứng đây xấu hổ lắm có biết không hả? Dù sao chân to còn đang ở bên cạnh kia kìa, chẳng may cô ấy thấy tôi còn không hot bằng Lão Gia rồi thay lòng đổi dạ thì sao? Tôi cũng cần thể diện chứ?
Nghe nói gần đây có trào lưu cặp kè với các ông chú ... Chắc là vậy.
Đợi mọi người đều ăn xong, Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê cũng ngừng công việc.
Trần Thuật thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngực áo tháo ra vài nút, quần áo xộc xệch, mặt ỉu xỉu, Khổng Nhược Khuê thì tóc dính bết vào trán, nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui.
“ Được rồi, để chú dọn dẹp, hai đứa nghỉ ngơi đi.” Lão Gia chỉ về phía biển, không phải là trong phim, nam nữ chính trong các bộ phim thường thích thổ lộ tình cảm bên biển à, trời nhá nhem thế này là cơ hội tốt:
“ Để cháu dọn cho.” Trần Thuật nhiệt tình đi tới:
Lão Gia bực mình đẩy y ra, hận sắt không thành thép mắng xa xả: ” Cậu dọn à? Cậu làm được cái gì? Chân tay lẻo khoẻo vụng về, lỡ làm hỏng nồi của tôi thì sao? Lỡ vỡ bát của tôi thì sao? Vừa rồi không có người sai bảo nên tôi mới dùng cậu.”
Vừa nói vừa ra sức nháy mắt Trần Thuật, tôi đã hi sinh lớn như thế rồi, cậu khôn hơn chút được không?
Khổng Nhược Khuê thắc mắc: ” Lão Gia, mắt chú làm sao thế ạ?”
“ Hả?” Lão Gia không ngờ bị Khổng Nhược Khuê phát hiện ra, đưa tay dụi mắt lấp liếm: ” Cát, cát vào mắt đấy, đang bên bờ biển mà, cát nhiều quá, ha ha ...”
“ Chú vất vả rồi, để cháu và Trần Thuật dọn cho.” Khổng Nhược Khuê thấy Lão Gia vất vả đi xa như thế, sao có thể đứng chơi nhìn ông làm việc:
“ Không cần, không cần.” Lão Gia sốt ruột, sao bọn trẻ bây giờ ngốc thế cơ chứ, bảo sao trên báo đài cứ nói tỉ lệ sinh giảm, cái đám này bắt trói ném lên giường có khi nhìn nhau cả đêm: ” Mấy việc này tôi làm quen rồi, người khác tôi làm không yên tâm.”
Người muốn giúp Lão Gia rất nhiều, không chỉ có hai bọn họ, nhân viên công tác ăn xong chủ động gấp bàn ghế, thu dọn bát đũa xếp lên xe rồi.
Khổng Nhược Khuê còn bảo trợ lý mang ghế tựa của mình tới mời Lão Gia nghỉ, Lão Gia thấy mình tạo điều kiện hết cỡ rồi mà Trần Thuật đứng trơ trơ như thằng đần thì bực mình nhảy lên xe: ” Không cần tiễn, nhà có việc, đi đây.”
Thế là cái xe ba bách phun khói đen chạy bành bạch đi mất.
Trần Thuật không phải là không hiểu ý Lão Gia, nhưng mà y chưa quyết tâm được, nói cho cùng đứng trước mặt cô gái ưu tú như vậy, y không đủ tự tin cho nên mới thường xuyên giả ngốc, hỏi Khổng Nhược Khuê: ” Tối vẫn quay à?”
“ Ừm, vừa ăn no, nghỉ một lúc mới được.” Khổng Nhược Khuê đã thấy đạo diễn ôm bụng tròn căng về xe nghỉ, chủ động đề nghị nói: ” Tản bộ đi.”
“ Ừ.”
Vừa rồi hai người bọn họ vốn định đi tản bộ, kết quả là Bạch Khởi Nguyên tới xen vào, thế rồi tận tới lúc này, dù sao cũng không thể tản bộ ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận