Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 385: Cô ấy hận cô ấy (1)

Nghe tiếng tu tu kéo dài điện thoại, Lăng Thần tựa như bị trúng một búa nặng vào ngực, khiến cô không thở nổi.
Cô biết, mình gọi điện thoại, nhất định Trần Thuật không nói gì hay ho, nhưng cô vẫn ôm một chút ảo tưởng nhất định, cô trải đường rồi, không phải cô định xin lỗi, không phải là muốn nối lại tình xưa, mà hi vọng mọi người có thể dùng phương thức người trưởng thành nói chuyện với nhau, đạt thành hợp tác.
Không ngờ Trần Thuật còn tuyệt tình hơn cả cô tưởng tượng.
Vậy tôi coi như cô chết rồi.
Cô thà bị Trần Thuật chửi bới còn hơn bị y dùng giọng điệu cực kỳ khinh bỉ nói câu đó.
Vương Tín ngồi ở bên cạnh uống trà, thấy sắc mặt Lăng Thần khó coi cực độ là biết kết quả, hỏi: ” Y nói gì?”
“ Không gặp.”
Lăng Thần gian nan đáp, cô không nói câu kia cho Vương Tín nghe, cô cũng không nói cho bất kỳ ai nghe, đó là bí mật cô sẽ chôn dấu thật sâu.
Vì câu nói đó khiến cô quá đau.
Cô càng không thể để Vương Tín thấy mình là nữ nhân không đáng tiền, không thể để hắn thấy mình không có giá trị. Đối với Vương Tín, thứ người khác muốn, hắn sẽ cướp, người ta không cần, sợ rằng hắn cũng vứt đi.
“ Không gặp thì thôi vậy.” Vương Tín đặt cốc trà xuống, nhón miếng bánh đậu xanh ăn, đó là thói quen trước khi đi ngủ của hắn: ” Y tưởng mình là ai chứ? Cũng không biết ông già nghĩ cái gì nữa, cho rằng thuyết phục được Trần Thuật sẽ thuyết phục được Khổng Khuê, thằng nhãi ăn cơm nhão đó làm sao có sức ảnh hưởng lớn thế tới Khổng Khuê được.”
“ Chuyện chủ tịch giao cho, chúng ta phải nỗ lực hoàn thành.” Lăng Thần cúi đầu áy náy: ” Xin lỗi, em không giúp gì được anh, anh ấy vẫn hận em.”
“ Xin lỗi gì chứ, không phải lỗi của em, bảo em gọi điện cho y mới là làm khó em, anh nói rồi, đừng gọi, em cứ muốn thử. Đôi khi em đừng quá để ý lời cha anh, ông ấy không hiểu thời này.”
“ Em biết, bác không thích em, nếu không phải anh kiên trì thì chúng ta sớm phải chia tay rồi. Em biết, em khiến anh phải chịu áp lực, em muốn giúp anh ... “ Lăng Thần nghẹn giọng, dáng vẻ vô cùng đáng thương: ” ... Em nghĩ, nếu em có thể giúp anh giải quyết chuyện này một cách hoàn mỹ, đưa Khổng Khuê tới Hoa Mỹ, bác sẽ thay đổi thái độ ...”
“ Thần Thần, thiệt thòi cho em rồi.” Vương Tín kéo Lăng Thần vào lòng: ” Cha anh là lão già cổ hủ, khó tiếp nhận được thay đổi, anh tin biểu hiện của em, ai cũng thấy, ông ấy sẽ bị em làm cảm động. Với lại anh là con ông ấy, ông ấy cuối cùng cũng phải chấp nhận lựa chọn của anh thôi.”
“ Em rất ngốc, nhưng em sẽ nỗ lực.”
“ Chúng ta cùng nỗ lực, sắc mặt em không tốt, có phải y nói gì không hay à?”
Lăng Thần tủi thân gật đầu: ” Không sao đâu, em nợ anh ấy.”
“ Sớm muộn anh cũng khiến y phải trả giá, không tin một nhân vật nhỏ như y làm được chuyện gì.”
“ Anh đã nói anh ấy là nhân vật nhỏ rồi, vậy đừng lãng phí thời gian với anh ấy nữa.”
Lăng Thần khuyên: ” Đường này không thông, chúng ta tìm đường khác.”
“ Tất nhiên.” Vương Tín trầm giọng nói: ” Không cần vòng vo nữa anh sẽ trực tiếp nói chuyện với Khổng Khuê.”
Phục vụ mặc âu phục đen đẩy cửa phòng, sau đó nghiêng người sang bên làm động tác mời rất tiêu chuẩn: ” Cô Khổng, mời.”
“ Cám ơn.” Khổng Nhược Khuê gật đầu, bước vào phòng bao, Vương Thiều theo sát phía sau:
Vương Tín và Lăng Thần đã đợi trước đứng dậy đón, Vương Tín từ xa đã vươn tay ra, cười nói: ” Cô Khổng Khuê, đã lâu không gặp rồi, thực sự càng ngày càng làm người ta rung động.”
“ Giám đốc Vương quá khen, phong thái của anh vẫn như ngày nào.” Khổng Nhược Khuê khẽ bắt tay Vương Tín:
Vương Tín cười ha hả, lại bắt tay Vương Thiều: ” Chị Vương, chúng ta lại gặp nhau rồi, cũng phải cám ơn chị, tôi mới gặp lại được cô Khổng Khuê.”
“ Tôi đã nhận lời tổng giám đốc Vương thì nhất định sẽ làm được.”
Vương Thiều vẻ mặt thản nhiên, chẳng hề lo Khổng Nhược Khuê hiểu lầm quan hệ giữa mình và Vương Tín, giờ hai người đã trói rất chặt vào với nhau rồi.
Sau lần trước gặp riêng Vương Tín và Lăng Thần, cô trở về liền báo cho Khổng Nhược Khuê, cô biết Khổng Nhược Khuê chẳng hứng thú gì chuyện hợp tác với bên kia đâu, nhưng lại muốn gặp Lăng Thần.
Ôi, nữ nhân!
Vương Tín chỉ Lăng Thần ở bên giới thiệu: ” Đây là Lăng Thần, trợ lý của tôi.”
“ Cô Khổng Khuê, tôi là fan của cô, tôi xem mỗi bộ phim của cô.” Lăng Thần đi tới một bước, chủ động đưa tay ra, bộ dạng kích động như fan gặp thần tượng:
Từ khi Khổng Nhược Khuê đi vào, cô luôn lặng lẽ quan sát, thực sự là cô gái hoàn mỹ, không chỉ vẻ đẹp lẫn khí chất không gì sánh bằng, mà ứng xử rất thỏa đáng, cho dù là cả người mở cửa cũng cười cám ơn, không cần nói thừa một câu, không cần cố tình làm gì cũng thành tiêu điểm không tranh cãi.
Cùng là nữ nhân, Lăng Thần hâm mộ nữ nhân này.
Không, là ghen ghét.
Cô là fan của Khổng Nhược Khuê sao? Đương nhiên không phải.
Trước kia mặc dù Lăng Thần có nghe Khổng Nhược Khuê hát và đóng phim, song chỉ là thích mà thôi, đó vốn là thế giới mà cô chỉ có thể đứng nhìn, không sao tiếp cận được.
Thế rồi vì lý do công tác, cô thấy được một thế giới khác, những nhân vật lấp lánh như sao trời ấy ngồi ăn cơm với cô, uống rượu tán gẫu với cô, thậm chí là còn nhiệt tình lấy lòng cô, tặng cho cô những món quà đắt giá.
Cô đột nhiên nhận ra, đó mới là cuộc sống mà mình khao khát.
Từ đó cô không muốn ăn món mỳ lòng chán ngấy nữa, cô không muốn chen chúc nhau trên xe bus hoặc là tàu điện ngầm nữa, cô không muốn đi dạo quanh trung tâm thương mại nhìn vào tủ kính hâm mộ nữa, cô không muốn cả tháng trời mới có một lần cùng đồng nghiệp đợi dịp giảm giá để mua mỹ phẩm.
Nếu ở cùng Trần Thuật, mãi mãi không thoát khỏi cuộc sống như vậy.
Còn Vương Tín có thể giúp cô vươn tay chạm tới mọi ảo tưởng cô muốn, vì thế một lần cô cố tình uống thật say, để Vương Tín đưa mình về biệt thự bên biển của hắn, sau đó mọi chuyện xảy ra đúng ý muốn của cô.
Cô có đủ cớ ngả vào lòng Vương Tín, đá Trần Thuật đi.
Không ngờ sau đó tao ngộ của Trần Thuật càng ly kỳ, y gặp được một cô gái hoàn mỹ vô khuyết, tới cô cũng phải đố kỵ.
Khổng Khuê!
Khổng Khuê!
Khổng Khuê!
Cô vô số lần nghiến răng gọi cái tên này, vô số lần tìm kiếm tư liệu về nữ nhân này, nghe mỗi một khúc ca, xem mỗi một bộ phim, thậm chi đọc hết bài đăng trên weibo.
Cô hận cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận