Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 126: Quán nhỏ tụ họp (1)

Lý Như Ý kinh ngạc nhìn Trần Thuật, người anh em này của hắn trước kia không thích mấy trò âm mưu này, y tính kế người khác cũng quang minh chính đại, giờ có vẻ tính cách u ám hơn nhiều … có vẻ, đả kích kia thực sự để lại hậu quả.
Không biết bản thân cậu ta có nhận ra không?
“ Chuyện trọng đại như vậy mà cậu chưa nghĩ ra à?” Thang Đại Hải như mọi khi, toàn vị chuyện không đâu mà làm ầm lên:
“ Đúng thế.” Trần Thuật chẳng có chút áy náy nào: ” Có tiền, có bồi thường rồi, anh còn muốn gì nữa?”
Thang Đại Hải nhất thời bí, nói bừa: ” Thì ... Bắt chúng phải xin lỗi, chúng ức hiếp Như Ý lâu như thế, phải nói một câu xin lỗi chứ.”
Trần Thuật lúc lắc ngón tay: ” Đừng, đừng bao giờ yêu cầu một lời xin lỗi, thứ không đáng tiền nhất trên đời này là hai chữ xin lỗi. Còn một nguyên nhân nữa, bất kể điều kiện thứ ba là gì, Từ Vĩnh Uy cũng sẽ từ chối, không phải do lợi ích, mà do tôn nghiêm.”
“Nếu để đối phương lật bàn, không có lợi cho ai hết.”
“ Vậy chuyện kết thúc chưa? Như Ý sẽ không có phiền phức gì nữa chứ?” Thang Đại Hải lười nghĩ:
“ Kết thúc rồi.” Trần Thuật nói thế, nhưng tay vẫn bấm số, gửi đi một tin nhắn chỉ có hai chữ: Hành động.
Có người nói, đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu đánh rắn không chết, bọn chúng sẽ cắn trả.
Bất kể là Từ Vĩnh Uy hay là Lưu Long, bọn chúng đều là những con rắn độc, đã đánh bọn chúng rồi thì làm gì có chuyện chúng không phun độc đả thương người ta.
Huống hồ đằng sau lưng chúng còn có con rắn lớn hơn.
Nguyên nhân Lý Như Ý thực sự bị chôn vùi mấy năm qua chính là vì đắc tội với nhân vật lớn đó, giờ Từ Vĩnh Uy bất đắc dĩ phải thả Lý Như Ý, nhân vật lớn kia nào chịu bỏ qua.
Thật mệt, Trần Thuật bề ngoài nhàn nhã tựa như dạo chơi, nhưng thần kinh y luôn căng như dây đàn, chỉ một chút va chạm khẽ cũng kinh động trung khu thần kinh. Thông minh cũng chẳng phải là chuyện có lợi, càng thấy nhiều, càng lo lắng nhiều.
Rất hâm mộ Thang Đại Hải, hắn chỉ phải lo một việc, hôm nay đóng nhân vật trong Matrix đã đủ ngầu chưa?
Thang Đại Hải nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lý Như Ý hai mắt thất thần, nhìn chằm chằm vào "giấy bán thân", cười nói: ” Như Ý, cảm giác bây giờ thế nào?”
“ Sống lại cuộc đời mới.” Lý Như Ý giọng bình tĩnh nói một chuyện kích động lòng người:
“ Ha ha ha, hôm nay phải ăn mừng một phen, ba anh em ta uống say thì thôi ... Các cậu muốn ăn gì, món Nhật hay đồ Quảng Đông.” Thang Đại Hải cứ vui lên là thích rủ bạn bè đi ăn uống:
Một người như thế rất thích hợp để làm bạn.
“ Tôi mời.” Lý Như Ý vẫn nói ngắn gọn như vậy: ” Hai người tùy chọn.”
“ Tới quán mỳ Lão Gia đi.” Trần Thuật kiến nghị, y thích nơi đó, vì có thể coi như nhà của mình, một ngày đại hỉ thế này, tất nhiên phải dẫn bạn bè về nhà ăn cho vui vẻ thoải mái:
“ Được, tới quán mỳ Lão Gia.” Thang Đại Hải hưởng ứng: ” Đã một thời gian không ăn mỳ dưa chua của Lão Gia, chậc chậc, Lão Gia muối dưa vừa chua vừa giòn, cắn một miếng, hết sức đã đời. Cậu nói một cái mà miệng tôi đã chảy nước dãi rồi.”
“ Vậy lần sau tôi mời.” Lý Như Ý cố chấp nói:
“ Anh còn định đợi lần sau à, hôm nay anh mời, lần sau cũng phải do anh mời, anh cho rằng tới chỗ Lão Gia có thể ăn không trả tiền à, bỏ cái giấc mộng hão huyền đó đi.”
Trần Thuật giọng có chút hậm hực, ngay cả “con trai” đây còn bị ông già đó chém, huống hồ là anh. Đang nói thì di động báo có tin nhắn, Trần Thuật mở ra xem là tin nhắn wechat, chỉ có một dòng: Tổng giám Trần, sa lát hôm nay đâu?
Tin nhắn tất nhiên là do Khổng đại tiểu thư gửi tới, cô không quên chuyện Trần Thuật đã nhận lời với mình.
Lần sau sẽ bù cho cô. Trần Thuật trả lời.
Bù? Tôi nói là mỗi ngày một suất, mà mỗi ngày tôi cũng chỉ ăn một suất. - Phía sau tin nhắn, Không Nhược Khuê gửi kèm cái emo tay cầm dao, ý là anh dám thất hứa thử xem, dao trong tay tôi dính máu đấy.
Trần Thuật tưởng tượng ra cảnh biến thân super sayan, không thể đùa được với Khổng đại tiểu thư đâu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời : Quán mỳ Lão Gia nhé?
Đã hứa với Thang Đại Hải và Lý Như Ý tới quán mỳ Lão Gia ăn cơm rồi, tất nhiên là không thể bỏ bạn được, nếu không thì thành kẻ thấy sắc quên bạn à?
Mặc dù Trần Thuật không ngại làm điều đó.
Nhưng mà hôm nay với Lý Như Ý mà nói là một ngày đặc thù, lúc này bỏ bạn đi ăn sa lát với chân to là không thích hợp.
Còn có người khác à? Tôi tới có tiện không? - Khổng Nhược Khuê gửi kèm một emo tủi thân.
Cô gái này quá thông minh rồi, chỉ bằng việc mình thêm dấu "? " vào mà đoán ra được, đối diện với vẻ mặt kia, Trần Thuật sao có thể nói không : Tiện.
Lát nữa gặp. - Lần này sau dòng chữ, Khổng Nhược Khuê thêm ảnh xấu hổ, còn là emo làm từ ảnh trong phim do cô đóng, rất đáng yêu.
Cô gái này có phái quá nghiện diễn xuất rồi không, tán gẫu thôi mà cũng gửi bằng ảnh của mình, làm Trần Thuật nhìn mà .... Muốn lưu vào trong máy.
Bởi vì ai bảo Khổng Nhược Khuê thực sự quá xinh đẹp đáng yêu chứ.
“ Làm sao thế?” Thang Đại Hải thấy Trần Thuật đột nhiên ngồi ngây ra cười đưa tay đẩy vai một cái:
“ Không sao.” Trần Thuật sực tỉnh, kỳ thực y chẳng biết mình làm sao nữa:
“ Thực sự không sao chứ, không sao mà cười như trộm hái hoa thế à?”
“ Tôi chính là hoa.” Trần Thuật kiêu ngạo nói: ” Là bông hoa bị hái.”
“ Ha ha ha.” Thang Đại Hải cũng hết sức tự hào: ” Tôi đã nói mà, tên tôi đặt hay không, ngụ ý sâu xa, các cậu có phải rất vinh hạnh vì được làm thành viên của Flower 3?”
“ Hoàn toàn không.” Trần Thuật phủ định không thương tiếc.
Hai người chí chóe đấu khẩu suốt đường đi, khi tới nơi thì Lão Gia đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối.
Lão Gia nhìn thấy ba người Trần Thuật, Lý Như Ý và Thang Đại Hải cùng tới thì xem đồng hồ, nghi hoặc hỏi: ” Sao lại tới giờ này, chưa ăn trưa à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận