Cô Bạn Cùng Bàn
Chương 19: Không thành vấn đề (3)
Trần Thuật liếc mắt qua bản hợp động trong tay Chu Giai Mô, chữ ký của mình, y nhận ra ngay: ” Đúng.”
Là tổ trưởng tổ Lôi Đình, chuyên ứng phó với sự kiện khẩn cấp, có quyền sử dụng nguồn lực phù hợp nhất, bản hợp đồng này ký tên của Trần Thuật.
“ Bộ phận pháp luật của công ty xác thực, những hợp đồng này đều có vấn đề hối lộ.” Chu Giai Mô cười gằn:
Trần Thuật ồ một tiếng, tích tắc đoán ra đối phương có ý đồ gì: ” Cho nên ý anh là, nếu tôi không bỏ qua cho Trương Thục, các người sẽ ném tôi cho cục công an chứ gì.”
“ Thông minh lắm.” Chu Giai Mô trịch thượng vỗ tay hai cái: ” Trần Thuật ơi Trần Thuật, cậu không phải là thằng nhãi non nớt nữa, sao không hiểu đạo lý trứng đừng chọi với đá? Chỉ cần chúng tôi muốn, trong mười phút có thể ném cậu vào tù vài năm. Muốn chứng cứ à? Cũng chỉ mười phút thôi, cho nên chuyện này kết thúc như vậy đi.”
“ Giờ thì nghe tôi đưa ra điều kiện thứ ba đây.” Trần Thuật căn bản không sợ sự uy hiếp đó: ” Bảo Trương Thục nghỉ một năm, sau khi hắn quay xong bộ phim dang dở thì trong vòng một năm không nhận bất kỳ lịch trình gì.”
“ Cái gì, cậu điên rồi à?” Chu Giai Mô mở to mắt hết cỡ: ” Cậu điếc hay sao, nếu cậu hủy Trương Thục, chúng tôi hủy cậu.”
“ Tốt.” Trần Thuật lau miệng: ” Dùng một kẻ trắng tay này đổi lấy một minh tinh hot nhất tập đoàn, tôi chẳng lỗ.”
Chu Giai Mô cảm thấy chuyện chẳng lành, chẳng lẽ tên này vì thất tình đâm ra hận đời bất chấp rồi, thế thì không hay vua còn thua thằng liều nữa là, thế nên lại đấu dịu: ” Trần Thuật, nghe tôi nói một câu ...”
Trần Thuật nói trước: ” Các anh có thể từ chối.”
Từ thái độ thản nhiên như không đó, Chu Giai Mô nhìn ra tinh thần Kinh Kha qua sông Dịch, đúng thế, giờ người ta trắng tay rồi, sự nghiệp hủy hoại, bạn gái cũng mất, danh tiếng chẳng còn, còn sợ cái gì nữa? Không được, ai muốn chơi với thằng liều mạng này, Chu Giai Mô không muốn đứng mũi chịu sào: ” Cậu đợi chút, tôi xin chỉ thị.”
“ Tùy.” Trần Thuật phất tay, cầm bánh bao lên ăn từng miếng lớn: ” Có điều điện thoại thông rồi để tôi nói với Vương Tín vài câu.”
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ.
Phong cách trong văn phòng này hoàn toàn khác với sự hiện đại của tòa nhà, bất kể là bàn gỗ cổ kính, lò sưởi tường, trảm trải sàn hoa lệ hay đèn treo thủy tình, tranh họa đều mang đậm phong cách nước Anh cổ. Đó là do Vương Tín về nước hai năm trước không tiếc tiền trang trí, hoài niệm cuộc sống trước của hắn.
Vương Tín, Hứa Bân, Trương Minh Viễn ngồi vây quanh ghế sô pha tán gẫu, thư ký Lăng Thần và Lý Hân ra ngoài bê cà phê vừa mới pha cho mọi người.
Tốt nghiệp trường Imperial College Business, sống ở Anh nhiều năm, Vương Tín có thói quen vừa ấm thực vừa sinh hoạt. Người khác uống cốc cà phê đen không ngủ được, hắn mỗi ngày uống vài cốc như không. Ngược lại không hứng thú với trà mà người Trung Quốc đều yêu thích, hắn nói thứ đó nhạt nhẽo vô vị.
Vương Tín nhận lấy cà phê Lăng Thần đưa cho, khẽ nguấy thìa bạc, bất kể lúc nào hắn cũng giữ hình tượng ưu nhã ung dung không thể chê trách gì: ” Các anh thử đi, đây là cà phê Coatepec mà tôi thích nhất, Coatepec là nơi sản xuất cà phê truyền thống nhất, phẩm chất tốt nhất ở Mexico, vì sản lượng phong phú của nó mà có danh xưng thành phố cà phê, được coi là một trong số thứ cà phê ngon nhất thế giới.”
“ Cà phê của tổng giám đốc không phải là ai cũng uống được.” Trương Minh Viễn rất hưởng thụ nhấp một ngụm: ” Có điều so với cà phê, tôi khâm phục nhất là tâm cảnh của tổng giám đốc, gặp chuyện lớn như vậy mà như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Tô Thức có câu thơ thế nào nhỉ, cứ mặc lá rừng lác đác rơi. Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa Ai sợ!"
“ Đúng thế, bất kể sóng gió lớn thế nào, tổng giám đốc vẫn đủng đỉnh dạo bước, làm tâm ngưỡng mộ, không biết tập tới khi nào mới có phong thái này.” Hứa Bân ở bên ra sức phụ họa:
Vương Tín cười nhẹ, không tỏ ra đắc ý: ” Các anh đã thấy ngư dân Châu Âu dùng lưới bắt cá chưa?”
“ Sao ạ, dùng lưới bắt cá còn phải chú ý gì ạ?” Hứa Bân phối hợp hỏi, là cấp dưới dù biết câu trả lời cũng nhất định không được đáp, phải giả ngốc để lãnh đạo thể hiện:
“ Ngư phu bên đó bắt cá dùng lưới thường rất lớn, những con cá nhỏ chưa đạt tiêu chuẩn lọt qua mắt lưới, như thế tránh tận diệt vùng biển đó, năm sau không còn cá mà bắt nữa, ảnh hưởng tới kế sinh nhai của họ.” Vương Tín vừa uống cà phê vừa giảng giải:
“ Ý tổng giám đốc nói Trần Thuật là con cá nhỏ mà chúng ta cố ý để lọt lưới ạ.”
“ Không.” Vương Tín lắc đầu: ” Tôi vốn cho rằng y chỉ là con giun chẳng đáng để vào mắt, không ngờ y lại là rắn biển có độc. Trước kia mắt lưới của chúng ta quá lớn, bỏ sót y.”
“ Đều tại tôi.” Trương Minh Viễn kiểm điểm nhận sai: ” Trước kia tôi quá dung túng y, thấy y có chút tài hoa nên tạo điều kiện để y thể hiện, ai dè y lại là loại người như vậy … nếu trước đó tôi yêu cầu hà khắc hơn đã tốt rồi. Cũng tại Nhậm Quang Minh nhất định muốn đưa y vào vị trí tổ trưởng tổ Lôi Đình.”
“ Bỏ đi, chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa.” Vương Tín tự tin xua tay: ” Chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.”
“ Tổng giám đốc cho rằng Trần Thuật nhất định sẽ đồng ý với điều kiện hòa giải của chúng ta sao?” Lý Hân cẩn thận hỏi, cô bị Trương Thục gọi điện mắng như con cháu hai lần rồi, nếu chuyện chưa được giải quyết, cô cũng khó sống:
Bây giờ đã có các công ty giải trí truyền thông khác đã bắt đầu chuyển đăng bài đó, nếu không phải bọn họ ép không cho lên "hot search" thì e là cả nước đều biết rồi. Lúc đó vì áp lực của dư luận, e là sẽ có cơ cấu hữu quan phải tới nơi điều tra vụ án.
Một khi cảnh sát điều tra, như vậy có hay không cũng bằng với việc hủy Trương Thục rồi, cô cũng mất việc luôn.
Là tổ trưởng tổ Lôi Đình, chuyên ứng phó với sự kiện khẩn cấp, có quyền sử dụng nguồn lực phù hợp nhất, bản hợp đồng này ký tên của Trần Thuật.
“ Bộ phận pháp luật của công ty xác thực, những hợp đồng này đều có vấn đề hối lộ.” Chu Giai Mô cười gằn:
Trần Thuật ồ một tiếng, tích tắc đoán ra đối phương có ý đồ gì: ” Cho nên ý anh là, nếu tôi không bỏ qua cho Trương Thục, các người sẽ ném tôi cho cục công an chứ gì.”
“ Thông minh lắm.” Chu Giai Mô trịch thượng vỗ tay hai cái: ” Trần Thuật ơi Trần Thuật, cậu không phải là thằng nhãi non nớt nữa, sao không hiểu đạo lý trứng đừng chọi với đá? Chỉ cần chúng tôi muốn, trong mười phút có thể ném cậu vào tù vài năm. Muốn chứng cứ à? Cũng chỉ mười phút thôi, cho nên chuyện này kết thúc như vậy đi.”
“ Giờ thì nghe tôi đưa ra điều kiện thứ ba đây.” Trần Thuật căn bản không sợ sự uy hiếp đó: ” Bảo Trương Thục nghỉ một năm, sau khi hắn quay xong bộ phim dang dở thì trong vòng một năm không nhận bất kỳ lịch trình gì.”
“ Cái gì, cậu điên rồi à?” Chu Giai Mô mở to mắt hết cỡ: ” Cậu điếc hay sao, nếu cậu hủy Trương Thục, chúng tôi hủy cậu.”
“ Tốt.” Trần Thuật lau miệng: ” Dùng một kẻ trắng tay này đổi lấy một minh tinh hot nhất tập đoàn, tôi chẳng lỗ.”
Chu Giai Mô cảm thấy chuyện chẳng lành, chẳng lẽ tên này vì thất tình đâm ra hận đời bất chấp rồi, thế thì không hay vua còn thua thằng liều nữa là, thế nên lại đấu dịu: ” Trần Thuật, nghe tôi nói một câu ...”
Trần Thuật nói trước: ” Các anh có thể từ chối.”
Từ thái độ thản nhiên như không đó, Chu Giai Mô nhìn ra tinh thần Kinh Kha qua sông Dịch, đúng thế, giờ người ta trắng tay rồi, sự nghiệp hủy hoại, bạn gái cũng mất, danh tiếng chẳng còn, còn sợ cái gì nữa? Không được, ai muốn chơi với thằng liều mạng này, Chu Giai Mô không muốn đứng mũi chịu sào: ” Cậu đợi chút, tôi xin chỉ thị.”
“ Tùy.” Trần Thuật phất tay, cầm bánh bao lên ăn từng miếng lớn: ” Có điều điện thoại thông rồi để tôi nói với Vương Tín vài câu.”
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ.
Phong cách trong văn phòng này hoàn toàn khác với sự hiện đại của tòa nhà, bất kể là bàn gỗ cổ kính, lò sưởi tường, trảm trải sàn hoa lệ hay đèn treo thủy tình, tranh họa đều mang đậm phong cách nước Anh cổ. Đó là do Vương Tín về nước hai năm trước không tiếc tiền trang trí, hoài niệm cuộc sống trước của hắn.
Vương Tín, Hứa Bân, Trương Minh Viễn ngồi vây quanh ghế sô pha tán gẫu, thư ký Lăng Thần và Lý Hân ra ngoài bê cà phê vừa mới pha cho mọi người.
Tốt nghiệp trường Imperial College Business, sống ở Anh nhiều năm, Vương Tín có thói quen vừa ấm thực vừa sinh hoạt. Người khác uống cốc cà phê đen không ngủ được, hắn mỗi ngày uống vài cốc như không. Ngược lại không hứng thú với trà mà người Trung Quốc đều yêu thích, hắn nói thứ đó nhạt nhẽo vô vị.
Vương Tín nhận lấy cà phê Lăng Thần đưa cho, khẽ nguấy thìa bạc, bất kể lúc nào hắn cũng giữ hình tượng ưu nhã ung dung không thể chê trách gì: ” Các anh thử đi, đây là cà phê Coatepec mà tôi thích nhất, Coatepec là nơi sản xuất cà phê truyền thống nhất, phẩm chất tốt nhất ở Mexico, vì sản lượng phong phú của nó mà có danh xưng thành phố cà phê, được coi là một trong số thứ cà phê ngon nhất thế giới.”
“ Cà phê của tổng giám đốc không phải là ai cũng uống được.” Trương Minh Viễn rất hưởng thụ nhấp một ngụm: ” Có điều so với cà phê, tôi khâm phục nhất là tâm cảnh của tổng giám đốc, gặp chuyện lớn như vậy mà như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Tô Thức có câu thơ thế nào nhỉ, cứ mặc lá rừng lác đác rơi. Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa Ai sợ!"
“ Đúng thế, bất kể sóng gió lớn thế nào, tổng giám đốc vẫn đủng đỉnh dạo bước, làm tâm ngưỡng mộ, không biết tập tới khi nào mới có phong thái này.” Hứa Bân ở bên ra sức phụ họa:
Vương Tín cười nhẹ, không tỏ ra đắc ý: ” Các anh đã thấy ngư dân Châu Âu dùng lưới bắt cá chưa?”
“ Sao ạ, dùng lưới bắt cá còn phải chú ý gì ạ?” Hứa Bân phối hợp hỏi, là cấp dưới dù biết câu trả lời cũng nhất định không được đáp, phải giả ngốc để lãnh đạo thể hiện:
“ Ngư phu bên đó bắt cá dùng lưới thường rất lớn, những con cá nhỏ chưa đạt tiêu chuẩn lọt qua mắt lưới, như thế tránh tận diệt vùng biển đó, năm sau không còn cá mà bắt nữa, ảnh hưởng tới kế sinh nhai của họ.” Vương Tín vừa uống cà phê vừa giảng giải:
“ Ý tổng giám đốc nói Trần Thuật là con cá nhỏ mà chúng ta cố ý để lọt lưới ạ.”
“ Không.” Vương Tín lắc đầu: ” Tôi vốn cho rằng y chỉ là con giun chẳng đáng để vào mắt, không ngờ y lại là rắn biển có độc. Trước kia mắt lưới của chúng ta quá lớn, bỏ sót y.”
“ Đều tại tôi.” Trương Minh Viễn kiểm điểm nhận sai: ” Trước kia tôi quá dung túng y, thấy y có chút tài hoa nên tạo điều kiện để y thể hiện, ai dè y lại là loại người như vậy … nếu trước đó tôi yêu cầu hà khắc hơn đã tốt rồi. Cũng tại Nhậm Quang Minh nhất định muốn đưa y vào vị trí tổ trưởng tổ Lôi Đình.”
“ Bỏ đi, chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa.” Vương Tín tự tin xua tay: ” Chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.”
“ Tổng giám đốc cho rằng Trần Thuật nhất định sẽ đồng ý với điều kiện hòa giải của chúng ta sao?” Lý Hân cẩn thận hỏi, cô bị Trương Thục gọi điện mắng như con cháu hai lần rồi, nếu chuyện chưa được giải quyết, cô cũng khó sống:
Bây giờ đã có các công ty giải trí truyền thông khác đã bắt đầu chuyển đăng bài đó, nếu không phải bọn họ ép không cho lên "hot search" thì e là cả nước đều biết rồi. Lúc đó vì áp lực của dư luận, e là sẽ có cơ cấu hữu quan phải tới nơi điều tra vụ án.
Một khi cảnh sát điều tra, như vậy có hay không cũng bằng với việc hủy Trương Thục rồi, cô cũng mất việc luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận