Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 228: Thỏa thuận tiền chiến (2)

Lý do thực sự Lạc Kiệt chưa nói ra, đó là với quan hệ giữa Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê, biết cô ấy chịu ủy khuất lớn như vậy, tên này không nhảy ra báo thù mới là lạ:
Đương nhiên, lời như thế không thể nói, hắn phạm sai lầm một lần rồi, gần như có thể đoán ra Trần Thuật hỏi lại, chẳng lẽ biết Khổng Nhược Khuê bị ủy khuất, tổng giám Lạc lại không nhảy ra ?
Hắn phải trả lời thế nào?
Không biết từ lúc nào thái độ của Lạc Kiệt với Trần Thuật từ khinh thường dần dần chuyển thành coi trọng, thậm chí hiện giờ có chút "sợ hãi".
Tên này cứ như lúc nào cũng có thể đào hố chôn người ta vậy.
“ Đúng vậy.” Trần Thuật gật gù, vẻ mặt nghiêm túc: ” Tôi cũng tò mò thân phận thực sự của Tôi không phải Batman. Có điều cho dù là ai thì ít nhất hắn cũng đứng về phía chúng ta, vạch trần chân tướng nhơ bẩn của kẻ đứng sau, chúng ta nên khẳng định và ủng hộ.”
“ Tất nhiên là là sẽ có, người có lòng chính nghĩa như vậy, chúng ta luôn giang rộng vòng tay chào đón.” Lạc Kiệt nói một câu đường hoàng màu mè: ” Có điều cậu đã nghĩ tới chưa, sau khi chuyện này bại lộ thì phải xử lý thế nào, Hoa Mỹ sẽ có thái độ ra sao? Đông Chính chúng ta phải có thái độ gì đây?”
Tên này không quá ngu dốt, nhưng tính cách hèn nhát, thích dùng thủ đoạn lại không có trách nhiệm quyết định hắn là kẻ vô dụng, không trông cậy gì được.
Mới đầu có thể dễ hiểu lầm hắn là nhân vật rất lợi hại, vì đúng, đám người này do gia cảnh tốt, tiếp xúc nhiều tin tức cao tầng, hiểu biết hơn người thường. Nhưng tiếp xúc càng lâu càng biết, những hiểu biết kia chỉ rất hời hợt, lại thêm tâm lý quá yếu đuối của đám công tử ca này, sự tự tin kiêu ngạo của chúng mong manh hơn thủy tinh.
Giống Vương Tín vậy.
Trần Thuật thoáng trầm ngâm: ” Phía Hoa Mỹ đã tìm ra dê thế tội thừa nhận hết mọi trách nhiệm rồi.”
“ Đây chính là điều tôi muốn nói, xảy ra chuyện như vậy, chúng ta tất nhiên không thể ngồi yên, nếu không sẽ bị dư luận chỉ trích, chiến tranh ắt phải diễn ra.”
Lạc Kiệt cảm thấy rất phiền hà, Đông Chính không thể không đứng ra bảo vệ Khổng Nhược Khuê, nhưng hắn không muốn bị đẩy vào đống rắc rối lớn như thế.
“ Vâng, tôi đồng ý với tổng giám Lạc, xin anh cho chỉ thị tiếp theo phải làm sao?” Trần Thuật làm ra thái độ cấp dưới đợi lệnh:
“ Tôi cũng vì chuyện này mà gọi tổng giám Trần tới.” Lạc Kiệt không muốn nhận quá bóng ấy, đường hoàng nói: ” Khi xảy ra chuyện tôi còn ở Bắc Kinh, cho nên nắm không rõ tình thế, trước khi đi tôi đã ủy thác cậu toàn quyền phụ trách rồi, cậu làm rất tốt, tôi không thể chen ngang cướp công được.”
“Vậy đi, cậu tiếp tục giải quyết việc này, song phải liên tục cập nhật tình hình cho tôi biết.”
“ Tất nhiên rồi ạ, cảm ơn tổng giám Lạc tin tưởng.” Trần Thuật chỉ đợi câu này của hắn thôi: ” Lát nữa tổng giám đốc Vương của Hoa Mỹ tới làm khách, tổng giám Lạc cùng gặp chứ?”
“ Vương Tín tới đây à?” Lạc Kiệt cả kinh:
“ Vâng, tổng giám Lạc quen biết tổng giám đốc Vương lắm sao?”
“ Quen thì quen, song không có giao tình gì cả.”
Cha hắn và cha Vương Tín đều là nhân vật cấp trọng lượng trong giới giải trí, Lạc Kiệt và Vương Tín đều là công tử ca nhà giàu, ở vòng tròn không quá lớn ấy, tất nhiên là có tiếp xúc ở nhiều hoạt động khác nhau, song vì quan hệ đối lập hai công ty nên không thể qua lại gần gũi.
Tuy vậy chuyện đồn đại trong giới công tử ca cũng đủ cho Lạc Kiệt biết khá nhiều. Ví như Vương Tín sống ở Anh nhiều năm, có sự cao ngạo tận xương của người Anh, thường ngày chẳng thèm coi đám công tử ca như hắn vào đâu.
Vậy mà bây giờ hắn lại vì tin tức một nhân vật vô danh trên mạng bộc lộ ra mà chạy tới Đông Chính sao, không thể nào có cái chuyện vô lý như vậy được.
Quan trọng hơn nữa là phải làm sao bây giờ, Lạc Kiệt hơi hoảng.
Hắn thấy rằng mình đã biểu đạt ý tứ của mình với Trần Thuật rất rõ ràng rồi, cậu là bạn của Khổng Khuê, là phó tổng giám phòng kế hoạch, là cấp dưới của tôi, cậu gây ra sóng gió lớn như thế, tới khi cao tầng tập đoàn truy cứu, còn không phải tóm lấy tôi đầu tiên à? Thế nên cậu đi mà chịu trách nhiệm.
Kệ cho Trần Thuật chối thế nào, Lạc Kiệt dám khẳng định, những chuyện này do y gây ra, không ai khác được.
Hắn muốn tránh xa việc này, nhưng hắn vẫn phải biết được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, ngồi ở vị trí lãnh đạo mà không nhìn thấu được thế cục. Cảm giác này khiến Lạc Kiệt sợ hãi, thấy mình đã mất đi khống chế, toàn bộ phòng kế hoạch này không phải của hắn nữa vậy.
Chuyện lớn như vậy, không chỉ với Khổng Nhược Khuê, mà còn là chuyện lớn của cả công ty. Chẳng may cao tầng gọi hắn tới hỏi nguồn cơn, nhưng mà hắn lại chẳng biết gì cả, vậy thì bằng vào cái gì mà ngồi ở ghế này nữa.
Nhưng vừa mới hỏi tới, Lạc Kiệt càng hoảng hơn.
Vì chuyện còn phức tạp hơn mình nghĩ, thứ hắn biết mới chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.
Còn nữa trong chuyện này Trần Thuật đã làm rất nhiều công tác, tham dự rất sâu. Thậm chí đã ép được Hoa Mỹ phải hi sinh nội gián, khiến Vương Tín cũng phải đích thân tới nơi đàm phán.
Vương Tín tới mà lại thông báo cho Trần Thuật, chứ không phải là người phụ trách chính là hắn, điều ấy có nghĩa là gì, sẽ ảnh hưởng thế nào tới hắn?
Tên khốn, tên khốn này, đáng lẽ ngay từ đầu mình phải mạnh tay hơn, mình phải đuổi y đi bằng mọi giá mới đúng, giờ hối hận cũng muộn rồi, quá muộn rồi.
Lạc Kiệt hoảng loạn nhìn vị phó thủ của mình, khuôn mặt thanh tú, tóc mềm nhẹ, trông rất ưa nhìn dễ làm người ta sinh thiện cảm, nhưng ở giới giải trí này thì chưa phải là xuất sắc gì. Nếu như nhất định nói tới chỗ đặc biệt thì đôi mắt sáng khác thường, và cái lưng lúc nào cũng thẳng tắp.
Giống như tính cách của y, không dễ dàng khuất phục, có cấp dưới thế này, cấp trên nào mà không thấp thỏm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận