Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 132: Say rượu (2)

Thang Nghênh Thành thấy con trai mình to như khỉ đột sắp đè Tạ Vũ Khiết muốn khuỵu xuống thì muốn giúp, nhưng Lý Nham kéo về, gắt: ” Ông làm cái gì vậy, ai bảo ông xen vào?”
Thang Nghênh Thành ngớ ra mất một giây mới hiểu tâm ý của vợ giơ ngón tay cái lên, gật gù về phòng khách.
Lúc đầu hai đứa nó như chó với mèo, vậy mà giờ như thế này, chứng tỏ chuyện tới tám phần là thành rồi, vợ chồng ông bớt đi được một mối lo. Có vợ rồi sinh con, chẳng mấy chốc gia đình bộn bề, nó sẽ quên chuyện thương tâm trước kia thôi.
Tạ Vũ Khiết phi hết sức bình sinh mới ném được Thang Đại Hải xuống giường, cô cũng kiệt sức nằm luôn xuống bên cạnh.
“ Nước ...” Thang Đại Hải thống khổ kêu:
“ Dì ơi cho anh ấy cốc nước.” Tạ Vũ Khiết yếu ớt nói:
Chẳng ai đáp cả.
Tạ Vũ Khiết ngồi bật dậy, không biết dì giúp việc đi từ bao giờ rồi, lại còn "chu đáo" đóng cửa lại cho bọn họ, cô chỉ còn biết cười khổ đi lấy một chai nước khoáng.
“ Này, uống đi.”
Thang Đại Hải say không biết gì nữa, làm sao mà uống được.
“ Anh có uống không hả, không uống cho chết khát luôn.” Tạ Vũ Khiết hung dữ nói, bà cô đây lớn thế này chưa phải phục vụ ai đâu đấy, trừ bê trà cho cha ra, nam nhân khác đừng có mơ:
“ Nước ...” Thang Đại Hải căn bản không có ý thức nữa rồi, vẫn đòi nước:
Tạ Vũ Khiết hậm hực đi qua đi lại, cuối cùng hết cách, đỡ Thang Đại Hải ngồi lên, để hắn dựa vào lòng mình, mở nắp chai, đổ cho hắn uống từng chút một.
Thang Đại Hải miệng khát khô, người như bốc cháy, cảm giác có nước mát chạy vào miệng, thế là ra sức uống. Ực ực, uống liền nửa chai, Thang Đại Hải với thoải mái hơn, yên tĩnh không kêu gào nữa.
Tạ Vũ Khiết đặt chai nước lên tù đầu giường, chuẩn bị đỡ Thang Hải Hải nằm xuống ngủ, không ngờ eo bị một cánh tay chắc khỏe ôm lấy.
“ Thang Đại Hải, tên cầm thú này, định giờ trò lưu manh à ?” Gỡ không được, Tạ Vũ Khiết tức lên, vơ gối ấn lên mặt Thang Đại Hải, định cho hắn chết ngạt luôn:
“ Nhạc Tĩnh ...”
“ Nhạc Tĩnh ...”
“ Anh nhớ em lắm .... Nhạc Tĩnh, em mau về đi ...”
Nghe tiếng gọi đau đớn như đứt từng khúc ruột ấy, không biết một người phải thương tâm lớn cỡ nào mới phát ra tiếng kêu như thế, sắc mặt Tạ Vũ Khiết trắng bệch, tay cầm gối lỏng dần, rơi xuống đất.
Trong ba anh em thì Lý Như Ý có tửu lượng cao nhất, nhưng hắn cũng là người uống nhiều nhất, đầu óc choáng váng.
Sau khi chào đám Trần Thuật, bắt một cái taxi tự về, sau khi lên xe, Lý Như Ý dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết xe đi được bao lâu, Lý Như Ý đột nhiên mở mắt: ” Bác tài, dừng xe.”
“ Nhìn chút đi, phía trước là tới cổng tiểu khu nhà anh rồi.”
“ Dừng xe, lập tức dừng xe.” Lý Như Ý quát:
Két ...
Lái xe đánh vô lăng, đỗ lại ở bên đường.
Lý Như Ý đẩy cửa xe lao ra, sau đó ngồi xuống đường nôn lấy nôn để, nôn tới khi ngồi bịch xuống đất, bất ngờ hắn bật khóc nức nở. Đường phố người qua người lại, người chỉ trỏ, người lắc đầu đi nhanh hơn, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay, hắn mặc kệ ...
Khóc như không có ai ở bên cạnh, khóc xé gan xé phổi, khóc thống khoái.
Khóc cho ra hết ủy khuất phải chịu đựng bao năm qua, khóc cho ra chua xót và tuyệt vọng, khóc vì tương lai lại mở ra trước mắt.
Trước kia hắn sống như một bóng ma vật vờ tồn tại trên nhân gia, giờ cuối cùng hắn cũng có thể sống như một con người, một con người thực sự.
Trần Thuật cũng uống say rồi, cho dù y là người uống ít nhất, song tửu lượng cực nát lại phải bồi tiếp toàn loại ma men nên say luôn.
Y ngã xuống bàn ngây ra, thi thoảng lại phát ra mấy tiếng cười ngờ ngẩn, như thể nghĩ tới chuyện gì vui vẻ vậy.
Khổng Nhược Khuê giúp Lão Gia mang bát đũa vào bếp rửa, lại dọn ghế cất sáng bên, xả nước rửa tay xong nhìn Trần Thuật nằm đó, nói: ” Lão Gia cháu về trước đây, giao Trần Thuật cho chú nhé.”
Lão Gia đang quét đất hỏi: ” Tiểu Khuê, cháu nói gì thế?”
Khổng Nhược Khuê mặc áo gió lên, đeo túi sách lên vai: ” Cháu nói cháu về đây, giao Trần Thuật cho chú ...”
Uỵch!
Lão Gia đột nhiên ngã xuống đất, tay ôm đầu rên rỉ: ” Á, đầu tôi, đầu tôi... Đau chết mất.”
Khổng Nhược Khuê hoảng hốt chạy tới: ” Lão Gia, chú có sao không? Chỗ nào không khỏe, cháu đưa chú tới bệnh viện ...”
Người già nhiều bệnh, chỉ sợ đột nhiên thân thể có chỗ nào đó có chuyện, huống hồ hôm nay Lão Gia vui vẻ, uống không ít rượu. Chẳng may có gì bất trắc, một thân một mình phải biết làm sao, Khổng Nhược Khuê lấy di động định bấm số ...
“ Không cần tới bệnh viện đâu.” Lão Gia giữ tay Khổng Khuê lại, mặt mày khổ sở: ” Không phải tới bệnh viện, chắc, chắc là uống rượu nhiều quá thôi, già rồi ... Đau quá ...”
“ Để cháu lấy nước cho chú.” Khổng Nhược Khuê chạy vào bếp rót cốc nước, đi ra dìu Lão Gia dậy: ” Lão Gia, uống nước đi ....”
“ Không, không cần ...” Lão Gia cố gượng ngồi dậy, lảo đảo đi tới cái ghế tựa ở góc nhà, nằm xuống, thều thào nói: ” Tiểu Khuê, chú không đứng dậy được nữa rồi ... Trần Thuật, giao cho cháu, cháu đưa nó về đi ... Chú hết sức rồi, già rồi, không chịu nổi nữa ...”
Khổng Nhược Khuê cuống cả lên: ” Lão Gia, cháu cũng không thể đưa anh ấy về được ... Lão Gia ...”
Lão Gia không đáp, đầu đã ngoẹo qua một bên ngủ mất rồi, còn ngáy khó khò.
“ Thế mà đã ngủ rồi.” Khổng Nhược Khuê giậm chân: ” Lão Gia, cháu không biết nhà Trần Thuật ở đâu.”
“ Tiểu khu Vũ Lâm ... Phòng 901 ...” Lão Gia đột nhiên như hồi quang phản chiếu, mở mắt ra: ” Chìa khóa trong ví tiền của nó ấy.”
“ Nhưng mà cháu ...”
“ Khò khò ...”
Khổng Nhược Khuê chưa kịp nói dứt câu thì Lão Gia đã ngủ say, cô hết cách đi tới chỗ Trần Thuật vừa lay vừa gọi: ” Trần Thuật, Trần Thuật ...”
Trần Thuật ngẩng đầu lên nhìn cô cười hềnh hệch như thằng ngốc.
“ Anh còn tỉnh không?”
“ Ha ha ha.”
“ Anh có về được không?”
“ Ha ha ha.”
“ Tôi đưa anh về nhé?”
“ Ha ha ha.”
“ Câm mồm.”
Khổng Nhược Khuê tức lắm, cười, cười, cười như thằng ngốc ấy, cô chuyển túi sách qua vai trai, đội mũ, đeo kính râm, còn cẩn thận xõa tóc xuống che bớt khuôn mặt, sau đó kéo tay Trần Thuật, kéo y khỏi ghế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận