Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 116: Còn nhiều thứ hay ho lắm

Trương Thục phải kiềm chế lắm thì hắn mới không xông vào đấm thẳng vào bộ mặt giả dối của Trần Thuật, giọng vẫn không khỏi run lên vì cơn giận sục sôi như dung nham trong lòng: ” Khuê tỷ, chị phải mở to mắt ra nhìn cho rõ ràng, vòng tròn này không lớn đâu. Tốt nhất là tìm người nghe ngóng cho rõ hành vi của kẻ nào đó ...”
“Kẻ đó vì nhận hối lộ từ đối tác, làm hại lợi ích của công ty, cho nên bị công ty phát hiện ra xong đuổi việc, lòng kẻ đó mang thù hận, ý đồ đả kích báo thù công ty cũ, lợi dụng tư liệu của nghệ sĩ mình từng phục vụ để cắn trộm sau lưng.”
“Tôi bị một vố đau rồi, Khuê tỷ nên chú ý một chút, chẳng may nhìn người không cẩn thận, thanh danh bị hủy trong sớm tối đấy.”
“ Anh Thục nhãn lực tốt quá nhỉ, hóa thành tro cũng vẫn nhận ra tôi à?” Trần Thuật thì căm ghét loại người này, chẳng khách khí gì: “ Tôi thì không có trí nhớ tốt như vậy đâu, mặc dù anh Thục trông cũng đẹp trai đấy, nhưng thôi lại là kẻ mù tro bẩm sinh, anh Thục mà hóa thành tro thì tôi không nhận ra được.”
“Hay là anh Thục nói xem, anh hóa thành tro và người khác hóa thành tro khác nhau chỗ nào nhỉ, sau này tôi còn chú ý để nhận ra anh Thục.”
Trương Thục suýt xông vào rồi, siết chặt nắm đấm: ” Tổ trưởng Trần là có dại hay sao mà bạ ai cũng cắn thế?”
“ Vậy anh Thục chắc là thỏ, gặp ai cũng chổng mông.”
“ Trần Thuật.”
Trần Thuật thản nhiên: ” Anh Thục có gì sai bảo?”
“ Cậu không thấy nợ tôi một lời xin lỗi à?”
“ Xin lỗi.” Trần Thật nói tỉnh như không: ” Tôi xin lỗi rồi nhé, vậy là chuyện qua rồi coi như xong phải không?”
“ Cậu ...”
“ Anh xem, tôi biết là sẽ không qua được mà.” Trần Thuật khẽ thở dài: ” Tôi là một người không thích gây rắc rối, nhưng anh cũng không thể bắt nạt tôi như thế chứ? Anh bảo tôi xin lỗi, tôi liền xin lỗi, xin lỗi xong rồi anh vẫn gây phiền toái cho tôi, vậy tôi thu lại lời xin lỗi, coi như tôi chưa nói.”
“ Sao mày có thể nói chuyện với anh Thục như thế?” Một nam nhân trung niên đăng sau Trương Thục cực độ bất mãn bước lên, chỉ mặt Trần Thuật mắng:
“ Thằng nhãi này là ai, ăn nói hỗn láo, muốn chết à?”
“ Anh Thục, anh tránh ra, chuyện này giao cho anh em chúng tôi, ở Hoa Thành này không chuyện gì mà Lôi Tử tôi không giải quyết được.”
Bốn năm nam nhân phía sau hùng hổ chửi mắng, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Thuật, bầu không khí thoáng cái trở nên hết sức căng thẳng.
Phục vũ viên đứng ở góc phòng đã chú ý tới tình huống bên này từ đầu rồi, thấy xung đột có khả năng thăng cấp vốn định đi tới nhưng bị một vị khách ra hiệu không cần, ngần ngừ một lúc không đi tới nữa nhưng gọi điện báo bảo an, đề phòng chuyện đi quá xa.
“ Này này ...” Thang Đại Hải chính là người ngăn cản phục vụ viên, cầm ly rượu vang trong tay lắc khe khẽ, nhìn có vẻ hời hợt nhưng khí thế mười phần: ” Đây là thần tiên ở đâu tới vậy, vừa mở mồm ra đã dọa sống dọa chết rồi. Ở cái Hoa Thành này thực sự không có chuyện gì mà anh không giải quyết được sao?”
Cả đám lúc này mới để ý tới Thang Đại Hải, nhìn vóc dáng có vài phần uy hiếp, nhưng cách ăn mặc thì hiển nhiên loại công tử ca thôi, thứ này được mẽ ngoài, một tên sắn tay áo lên: ” Thế nào, không phục à? Lôi Tử này nói ra lời nào sẽ làm được lời đó, tôi nói không có là không có.”
“ Tôi không phục thật đấy.” Thang Đại Hải cười lạnh nhìn Lôi Tử khắp lượt: ” Vừa rồi tôi vào nhà vệ sinh đái một bãi, anh có thể vào đó vớt bãi nước đái đó ra cho tôi không?”
“ Mày ...” Lôi Tử rõ ràng bị chọc giận, chỉ mặt Thang Đại Hải, giọng điệu sặc mùi giang hồ: ” Không biết xưng hô thế nào, huynh đệ đây nhớ rõ đại danh, sau này còn thân thiết.”
“ Anh đây không cần bọn con cháu phải hiếu kính.”
Thang Đại Hải ăn nói cực kỳ khắc bạc, thích đánh nhau thì hơn chục năm luyện taekwondo của hắn chẳng để chơi, nhưng mà chỗ dựa lớn nhất của hắn đương nhiên không phải thế, mà là vì hắn có tiền.
Vương Tín tới đây còn chả coi ra gì, huống hồ tên nghệ sĩ với vài thằng bạn lưu manh của tên nghệ sĩ dưới quyền.
Thế nên Thang Đại Hải càng nói càng cay nghiệt: ” Nhìn bộ dạng nghèo khó của mày, chắc ăn cơm hộp cũng phải đi bán máu à? Theo sau đít Trương Thục diễu võ dương oai mà cũng dám mở mồm ra cắn người?”
“ Mày ...” Lôi Tử dợm bước xông tới:
Thang Đại Hải còn nhanh hơn hất thẳng ly rượu vào mặt hắn, đứng bật dậy: ” Bọn mày vào cả đi, Thang Đại Hải này lĩnh giáo xem lợi hại cỡ nào.”
“ Trương Thục.” Khổng Nhược Khuê cũng đứng lên, cánh tay trắng trẻo đưa ra cản Thang Đại Hải, mắt nhìn thẳng Trương Thục quát khẽ một tiếng:
Trương Thục sực tỉnh, hắn chỉ muốn dọa Trần Thuật chút thôi, không nghĩ phía bên kia phản ứng mạnh như vậy, vội vàng kéo Lôi Tử đang vuốt rượu trên mặt: ” Bình tĩnh chút.”
Lôi Tử cực kỳ bất mãn trừng mắt với Khổng Nhược Khuê, nhưng cũng biết nhân vật khiến Trương Thục kỵ húy thì không thể tùy tiện đắc tội.
“ Trương Thục, anh có ý gì?” Khổng Nhược Khuê mặt phủ sương giá chất vấn:
“ Khuê tỷ, chị đừng giận, đây là chuyện riêng giữa tôi và Trần Thuật ...”
“ Chuyện riêng của anh thì tôi tôn trọng. Nhưng đây là bữa cơm của tôi, là nơi anh giải quyết chuyện riêng à?”
“ Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói với Trần Thuật vài câu rồi đi.” Trương Thục nói xong ánh mắt độc ác chiếu vào Trần Thuật: ” Đừng nghĩ chuyện này như thế là xong.”
“ Đương nhiên là chưa xong.” Trần Thuật gật đầu:
“ Biết là tốt.” Trương Thục mặt cao ngạo, thằng nhãi này dám đấu với mình, đợi mà xem, đường còn dài lắm:
“ Tư liệu trong tay tôi còn nhiều lắm, để tôi về phát một ít.” Trần Thuật cười khẩy: ” Anh Thục thích lên trang nhất theo kiểu nào đây? Tiêu đề "một nam minh tinh ép bạn gái phá thai" có vẻ hợp với người muốn nghỉ ngơi dài hạn như anh đấy.”
Trương Thục tái mặt, không biết nghĩ tới chuyện gì, không dám cãi, ngay cả cơm cũng không dám ở lại ăn nữa, kéo một đám người gấp gáp bỏ đi.
Lúc tới thì ồn ào vênh váo, đi thì như mèo cụt đuôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận