Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 103: Chân tình hay giả ý

Cả phòng im phăng phắc.
Tất cả mọi người chấn kinh nhìn Bạch Khởi Nguyên, nhìn vị được tập đoàn gọi là "Bạch gia" này.
Có ai không biết Bạch Khởi Nguyên vào nghề sớm, nổi tiếng sớm, thân phận địa vị của hắn hiện nay không chỉ là nhất ca ở Đông Chính, mà còn là đại ca trong giới giải trí.
Còn Khổng Nhược Khuê, mặc dù ngay trước khi vào nghề đã được đánh giá rất cao, từ dung mạo được lòng người đến kỹ năng diễn xuất vượt quá tuổi tác, cho nên được vào nữ phụ.
Đây là chuyện bình thường, với người mới có tố chất được công ty coi trọng, công ty không ngại khi ký hợp đồng không ngại đồng ý cho họ diễn "vai phụ số hai" hoặc "vai phụ số ba", vì dù sao có nữ chính và nam chính tọa trấn, không lo không kiếm được tiền.
Nhưng từ số hai lên số một, không đơn giản chỉ là một bước.
Có vô số nghệ sĩ ngay từ khi vào nghề đã được đóng vai phụ số hai, được công ty đổ vô số tài nguyên, nhiều năm sau vẫn an phận ở vai phụ, khó thể hiện hết tài hoa, cuối cùng là chìm nghỉm trong biển người mênh mông.
Vì thế Bạch Khởi Nguyên từ bộ phim thứ hai tiến cử Khổng Nhược Khuê làm nữ chính là một bước cực kỳ quan trọng, nếu không Khổng Nhược Khuê có diễn xuất thế nào, muốn lên được nữ chính, e cần vài ba năm tích góp độ nổi tiếng.
Chính vì thế mà mọi người đều nói rằng, không có Bạch Khởi Nguyên thì không có Khổng Nhược Khuê hôm nay.
Không ngờ rằng hôm nay Bạch Khởi Nguyên đích thân nói ngược lại không có Khổng Nhược Khuê thì không có Bạch Khởi Nguyên.
Không chỉ là lời cám ơn, lại còn vào giây phút quan trọng nhất, đem phiếu bầu của mình bỏ cho Khổng Nhược Khuê.
"Bạch gia đúng là đáng mặt nam nhân chân chính!" Đây là suy nghĩ của không ít người. Thậm chí Trần Thuật tuy rùng mình vì thằng cha sến sủa này cũng phải thừa nhận, đây đúng là sự cứu viện đúng lúc.
Chỉ có Tô Âm đứng ngồi không yên, Khổng Nhược Khuê ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lật Côn cười lớn phá vỡ yên tĩnh trong phòng: ” Đúng thế, không thể làm lòng công thần nguội lạnh, câu này tôi cũng rất xúc động, rất hổ thẹn. Khổng Khuê tới Đông Chính thấm thoát được bảy năm rồi nhỉ, đã trưởng thành cùng truyền thông Đông Chính, thành tập đoàn Đông Chính như hiện nay, thành tiếng nói không thể xem nhẹ trong nghề ... Có Khổng Khuê, chúng ta có tự tin. Câu này hay, rất hay.”
Tô Âm nhìn Lạc Thừa Bình và Phan Hiếu kính cầu cứu, nhưng hai lão già này im lặng.
Lật Côn nhìn sang Khổng Nhược Khuê: ” Tiểu Khuê, tôi phải nói một câu xin lỗi, tôi vẫn còn nhớ chính tôi và giám đốc Kim đã tới trường tìm cô ký hợp đồng, khi đó tôi có hứa, Đông Chính nhất định cho cô mọi thứ cô cần ... nếu như cô muốn kịch bản này, vậy …”
“ Ông chủ.” Khổng Nhược Khuê cắt ngang lời Lật Côn:
“ Tiểu Khuê, muốn nói gì sao?” Lật Côn hoang mang, hôm nay làm sao thế nhỉ, mình ra ngoài không xem lịch à, cứ tới lúc quan trọng lại có chuyện, đừng xảy ra chuyện gì nữa, có ai biết tôi bị đau tim không vậy:
“ Tôi muốn giao kịch bản Chàng cơ trưởng cho Tô Âm.” Khổng Nhược Khuê bình tĩnh nói:
Rồi, lại một lần nữa cả phòng không ai nói được gì.
Vừa mới rồi hai người còn tranh nhau tới sống chết, hại những người bàng quan cũng lên huyết áp theo, bây giờ khi mọi chuyện đã xong xuôi, vậy mà ... Vậy mà, thế này đây.
Cả Trần Thuật cũng choáng, chân to của tôi ơi, cô làm cái gì thế?
“ Tiểu Khuê, cô nói cái gì vậy?”
Lật Côn lảo đảo, nếu không phải là vì có quá nhiều người đang ở đây, ông ta đã lên tiếng cầu xin rồi, Đại tiểu thư ơi, rốt cuộc cô muốn hay là không? Đừng trêu tôi nữa có được không? Đám nghệ sĩ các người diễn trước ống kính là đủ, đừng diễn khắp nơi như thế, mang ra ít chân thành đi, tôi già rồi, không nhìn rõ đâu.
“ Tôi nói, nên giao Chàng tiên sinh cho Tô Âm, cô ấy thích hợp với vai Đồng Hâm hơn tôi.” Khổng Nhược Khuê nhìn Tô Âm mỉm cười:
“ Tiểu Khuê, cô chắc chứ?” Lật Côn không muốn chơi nữa, ai cũng được, nhận lấy cái kịch bản khốn kiếp đó đi:
“ Chắc ạ.” Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
Vốn Tô Âm nghe thấy lời "thổ lộ" đầy thâm tình của Bạch Khởi Nguyên thì lòng đã như tro tàn rồi, nhưng khi Khổng Nhược Khuê muốn đem kịch bản này nhường cho cô, càng thấy sống không bằng chết.
Nếu mình có được kịch bản này nhờ Khổng Nhược Khuê nhường cho, sau này làm sao còn ngẩng đầu lên trước mặt cô ta được nữa chứ?
Tô Âm mặt đầy kinh hoàng xua tay: ” Chị Khổng Khuê, em nghe anh Khởi Nguyên và ông chủ nói, lòng cũng rất cảm động, em thấy kịch bản này giao cho chị là thích hợp nhất.”
Khổng Nhược Khuê nhìn Tô Âm như nhìn đứa em nhỏ, cười dịu dàng: ” Em có thực lòng thích kịch bản này không?”
“ Có, em rát thích ...” Tô Âm vì kịch bản này mà tranh giành như thế, giờ còn có thể nói là không thích à? Nhưng mà cô tranh vị trí nhất tỷ cơ mà:
Nhưng mà cô không có cơ hội rồi, qua chuyện hôm nay cô nhìn ra, cho dù hiện giờ mình có đà thăng tiến mạnh mẽ vẫn không so được với cơ sở của Khổng Nhược Khuê, lại còn có Bạch Khởi Nguyên làm hậu thuẫn.
Tranh không nổi.
“ Được rồi, nếu như em đã thích vậy quyết định thế đi.” Khổng Nhược Khuê giơ hai nắm đấm lên cổ vũ: ” Cố lên, chị rất mong đợi tác phẩm của em được trình chiếu.”
“ Chị Khổng Khuê ...”
“ Không cần nói lời khách sáo, thế thì xa lạ quá, chúng ta đều là người một nhà mà, vốn phải nên giúp đỡ nhau. Lần này chị nhường cho em, lần sau em có kịch bản hay lại nhường cho chị là được rồi, phải không?”
Tô Âm rất muốn gào lên không, Lật Côn đã đứng dậy vỗ tay: ” Mọi người, vỗ tay vì Khổng Khuê của chúng ta.”
Cả phòng đứng dậy vỗ tay rào rào.
Tô Âm thì cảm thấy, mỗi cái vỗ tay kia là đang tát vào mặt mình.
Chẳng biết hội nghị kết thúc từ lúc nào, chẳng biết mình trở về phòng nghỉ ngơi như thế nào, từ lúc mọi người đứng lên vỗ tay Khổng Nhược Khuê, đầu óc Tô Âm trống rỗng.
Người ta vỗ tay, Tô Âm cũng vỗ tay theo, vỗ tay xong lại thầm hận vì sao mình cũng phải vỗ tay.
Con người sống trên đời, có ai không như thế, bị số đông ép làm chuyện mình không muốn làm.
Thua rồi.
Thua rất triệt để.
Thua tan nát cả rồi.
Độ nổi tiếng tăng vùn vụt, fan bao vây ca ngợi, xum quanh nịnh nọt lấy lòng làm Tô Âm mỗi ngày đều phiêu diêu như ở trên mây. Cùng với sức nóng tăng lên, tâm khí thêm cao ngạo, dã tâm như con dã thú muốn phá toang lồng xông ra, muốn đoạt lấy mọi thứ.
Đợi thời thế mấy năm, vừa mới muốn ngoi đầu lên đã bị người ta tát cho một cái văng trở lại.
Khổng Khuê, cô tưởng rằng không ai thẳng được cô sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận