Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 105: Vì sao lại đặc biệt

Bạch Khởi Nguyên vừa mới đẩy cửa văn phòng mình thì Đằng Vân đang sốt ruột đi qua đi lại, thấy hắn một cái giậm chân trách: ” Bạch gia, không phải trước đó nói với anh rồi sao, cần giữ khoảng cách thích hợp với Khổng Khuê, để cô ta gặp thất bại mới biết thế nào là khác biệt, nếu không cô ta không biết trời cao đất dày đâu. Nhưng sao tôi lại nghe nói rốt cuộc Khổng Khuê chuyển bại thành thắng? Có phải anh lại không nhịn được giúp đỡ cô ta không?”
Bạch Khởi Nguyên có chút uể oải khe khẽ lắc đầu: ” Nếu như làm theo cách của cô, kết quả cuối cùng sẽ thế nào?”
Đằng Vân khựng người lại: ” Ý Bạch gia là sao?”
“ Tôi nói nếu tôi xa lánh Khổng Khuê, phản đối cô ấy hoặc giữ thái độ trung lập thì Khổng Khuê sẽ thế nào?”
“ Khả năng làm Khổng Khuê thực sự ý thức được tầm quan trọng của Bạch gia.” Nhìn nụ cười tủm tỉm của Bạch Khởi Nguyên, Đằng Vân sợ hãi lùi lại, cô biết hắn đang tức giận, thậm chí là cuồng nộ:
“ Đúng rồi, cô nói với tôi, đại đa số nữ nhân đều như thế.”
“ Đúng thế ạ.” Đằng Vân gật đầu:
“ Vì thứ càng dễ dàng có được càng không biết trân trọng, nhất là với nữ nhân xinh đẹp càng cho rằng người ta tốt với mình là hiển nhiên. Nếu không khiến họ phải bỏ tâm huyết, phải bỏ công sức, thậm chí hi sinh lớn hơn, bọn họ không hiểu rằng thứ mình có được không dễ dàng.”
“ Nhưng Khổng Khuê không phải như vậy, cô ấy không phải số đông tầm thường đó ... cô ấy không phải cô gái bình thường.”
Bạch Khởi Nguyên miệng tuy cười nhưng ánh mắt đã lộ sự hung bạo tàn nhẫn: ” Cô ấy sẽ ngay lập tức giữ khoảng cách với tôi, cô ấy sẽ coi tôi là tên tiểu nhân vô sỉ mà tránh thật xa. Khi đó tôi làm sao có thể tiếp cận cô ấy nữa? Tôi làm sao đi vào trái tim cô ấy?”
Đằng Vân líu lưỡi.
“ Đằng Vân, cô thực sự muốn tốt cho tôi sao, thực sự muốn tôi và Khổng Khuê tới với nhau sao? Nếu cô thật lòng, vậy chứng tỏ trí tuệ của cô có vấn đề, nếu cô giả dối, vấn đề càng lớn.” Bạch Khởi Nguyên rồi dùng ngón tay xỉa vào vị trí tim của Đằng Vân: ” Đó là chỗ này có vấn đề.”
Ngón tay của Bạch Khởi Nguyên không dùng lực, nhưng Đằng Vân lại đau thấu tim, cứ như cái chọc khẽ đó đã đâm xuyên thân thể của mình vậy.
Có lẽ ở trong cuộc tranh đoạt này cô đóng vai trò không vẻ vang gì, nhưng dù tốt hay dù xấu, cô là một nữ nhân, có tình cảm có dục vọng của mình, tình cảm đó đôi khi lấn át lý trí.
Cô yêu Bạch Khởi Nguyên, nhưng lại phải giúp hắn theo đuổi một cô gái khác.
Là thật lòng cũng có giả dối, cô thật lòng muốn tốt cho Bạch Khởi Nguyên, không muốn hắn đến với Khổng Nhược Khuê, đây là một thể mâu thuẫn.
“ Khởi Nguyên.” Vành mắt Đằng Vân ướt nhòe, giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gò má:
“ Không được khóc.” Bạch Khởi Nguyên trầm giọng nói: ” Tôi ghét nhất nữ nhân khóc.”
Đằng Vân dùng mu bàn tay lau nước mắt, không ngờ càng lau nước mắt chạy ra càng nhiều, chỉ đành quay người đi, che lấy mặt.
Cảnh đó làm cơn cuồng bạo trong lòng Bạch Khởi Nguyên lắng xuống rất nhiều, ánh mắt hòa hoãn hơn, cái nụ cười khiến người ta không rét mà run cũng biến mất, nói với bóng lưng có chút gầy gò đang không ngừng run lên: ” Khổng Khuê thông minh như thế, cô cho rằng cô bảo phóng viên chụp trộm chúng tôi ăn cơm, cô ấy không biết sao, cô ấy chỉ không muốn nói ra mà thôi.”
“ Khởi Nguyên, em chỉ muốn giúp anh, Khổng Khuê quá cẩn thận, em nghĩ, nếu đem quan hệ hai người bộc lộ trước truyền thông, nói không chừng gạt đi chướng ngại trong lòng cô ấy, xúc tác để cô ấy có thể tiến tới. Nếu không anh tiến một bước, cô ấy lùi một bước thì tới bao giờ?” Đằng Vân nói trong nước mắt nghẹn ngào, với một cô gái, còn điều gì đau đớn hơn thế:
“ Làm thế không phải giúp tôi mà là hại tôi, cô là trợ thủ của tôi, mọi việc cô làm sẽ bị Khổng Khuê hiểu lầm là tôi sai cô làm. Cô nghĩ xem, trong lòng Khổng Khuê sẽ nghĩ về tôi thế nào? Mời ăn một bữa cơm, lại lén liên hệ với phóng viên chụp trộm, không phải hành vi tiểu nhân à? Bạch Khởi Nguyên tôi không làm chuyện vô sỉ như thế.”
“ Nhưng ..”
“ Không có nhưng gì hết.” Bạch Khởi Nguyên quát ngang: ” Sau này chuyện của tôi, không cho cô xen vào, trong lòng tôi tự có chủ ý. Cô chỉ cần làm đúng chức trách là được.”
“ Vâng, em biết rồi.” Đằng Vân lí nhí nói:
Bạch Khởi Nguyên đi tới lấy bình giữ nhiệt rót cốc nước, hắn ra ngoài luôn mang theo bình giữ nhiệt để uống nước ấm, vì thế mà còn khơi lên phong trào "người trẻ tuổi uống nước ấm dưỡng sinh", giúp doanh số của hãng kinh doanh bình giữ nhiệt hắn dùng tăng chóng mặt.
Đợi Đằng Vân bình tâm lại mới nói: ” Vừa rồi chủ tịch Lật giữ tôi lại nói chuyện, bảo Khổng Khuê quá kén chọn kịch bản, xem ra thời gian tới khó mà đóng phim mới, muốn tôi cùng Tô Âm cùng diễn chung bộ Chàng cơ trưởng, cô thấy sao?”
Đằng Vân lấy khăn tay lau nước mắt, thấy Bạch Khởi Nguyên vẫn còn tin tưởng mấy, lòng ấm áp phần nào, quay lại hỏi: ” Khởi Nguyên, anh xem kịch bản này chưa?”
“ Chưa.”
Nói chính xác là Bạch Khởi Nguyên không muốn xem, ai mà ngờ được kịch bản này do Trần Thuật viết, hắn không thích Trần Thuật, không thích cách nói chuyện của y, không thích tiếng cười của y, không thích y và Khổng Nhược Khuê ở cùng nhau ...
Hai người đó thực tế cũng không tiếp xúc mấy, nhưng mỗi lần gặp mặt đều là vì Khổng Nhược Khuê, hắn cảm giác được, Khổng Nhược Khuê đối xử với Trần Thuật không giống với người khác.
Khổng Nhược Khuê si mê với diễn xuất, thích hóa thân vào nhân vật khác nhau, chưa từng yêu đương, thi thoảng có vài scandal tình ái, nhưng nhanh chóng tiêu tan.
Vì đám chó săn hào hứng theo dõi một thời gian, phát hiện đúng như cô nói, chỉ là "bạn bình thường thôi", thậm chí còn chẳng thể nói là bạn. Khổng Nhược Khuê hoặc là quay phim, hoặc là quay quảng cáo, hoặc là ở lỳ trong nhà và mỗi ngày đi tới phòng luyện tập, sinh hoạt đều đặn tới khô khan, dù thi thoảng ra ngoài thì cũng đi với nữ nhân. Còn đối tượng đồn đại hẹn hò thì mấy tháng chẳng chạm mặt một lần, thế còn gọi gì là yêu đương.
Đó là đóa hoa lạ trong giới giải trí.
Bởi vì hiểu Khổng Nhược Khuê, biết con người cô, khác biệt hoàn toàn với nữ nhân phù phiếm nông cạn giới giải trí, cho nên Bạch Khởi Nguyên mới si mê cô như thế, muốn thành bạn đời của cô.
Nhưng Khổng Nhược Khuê dù rất khách khí với hắn, song cũng rất cẩn thận, vậy vì sao lại đối xử khác với Trần Thật? Lại buông lỏng phòng bị, phá vỡ giới hạn như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận