Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 294: Bạn học cũ (1)

Để thể hiện lời khen của mình là chân thành, Trần Thuật lập tức lấy ví tiền của mình ra, đó là cái ví cũ lắm rồi, màu hơi phai, viền đã mòn. Nhưng nó cũng là món quà kỷ niệm, đó là năm đầu tiên Trần Thuật và Lăng Thần tới Hoa Thành, cô dùng tiền sinh hoạt của mình mua quà sinh nhật cho y.
Đã thay ảnh Lăng Thần, đã thay di động của Lăng Thần, vậy mà không ngờ vẫn còn thứ thuộc về cô.
Dấu vết của cô gái đó để lại trong cuộc đời của Trần Thuật đã quá sâu rồi, không cách nào xóa hết, cũng không cách nào thể quên hoàn toàn.
Cho dù Lăng Thần đã thay y bằng người cô ấy cho là tốt hơn.
Vì đó là mối tình đầu.
Trần Thuật kéo khóa, lấy ra trong đó mười mấy tờ tiền giấy, vài đồng tiền xu, mấy cái thẻ ngân hàng và ảnh ở bên trong ngăn kín đều lấy ra.
Sau đó y cho vào ví Khổng Nhược Khuê tặng.
Khổng Nhược Khuê cười hết sức rạng rỡ, hành động này của Trần Thuật còn ý nghĩa hơn ngàn vạn lời nói.
Anh ấy thích món quà của mình, nên mới nóng lòng muốn thay ví tiền trước kia, từ nay về sau ví tiền của mình đựng tiền của anh ấy.
Khi Trần Thuật đang chuẩn bị cất ảnh đi, Khổng Nhược Khuê đột ngột chỉ một tấm ảnh ố vàng được ép plastic cẩn thận: ” Cho tôi xem bức ảnh đó.”
Trần Thuật đưa bức ảnh tới, nói: ” Ảnh chụp thời tiểu học của tôi đấy, khi đó chưa có smartphone, cũng không có máy ảnh kỹ thuật số phân giải cao, càng không có tính năng làm đẹp, chẳng biết tạo dáng, đứa nào đứa nấy ngốc nghếch đứng đó, quê không chịu được .... Song được cái chân thật, cô không thể nhận ra tôi là ai đâu.”
“ Người thứ hai bên trái.” Khổng Nhược Khuê nhẹ nhàng nói:
Trần Thuật ngạc nhiên vô cùng: ” Làm sao cô đoán ra được, lần trước mẹ tôi nhìn bức ảnh này, chỉ Lưu Viêm Siêu ở bên ngoài cùng khen con trai mình hồi nhỏ đáng yêu ... Làm tôi tức tới muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.”
“ Vì anh chẳng thay đổi gì cả ...” Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật trong hình lại nhìn Trần Thuật trước mặt, cười nói:
“ Đúng rồi, mọi người đều nói hồi nhỏ tôi tướng mạo thanh tú, giờ vẫn thanh tú, vậy mà mẹ tôi không nhận ra, cô nói có đáng giận không?”
“ Tặng cho tôi bức ảnh này nhé.”
“ Không được.” Trần Thuật từ chối lấy lại bức ảnh trong tay Khổng Nhược Khuê, cất vào ngăn trong cùng của ví: ” Tôi chỉ có đúng bức ảnh này thôi, đến phim cũng không có, tặng cho cô thì tôi không còn nữa rồi.”
Rồi cầm di động, mở ứng dụng làm đẹp, đầu nghiêng trái nghiêng phải, điều chỉnh góc độ đẹp trai nhất, ấn nút chụp.
Roẹt!
Chụp thành công.
Rất nhanh di động của Khổng Nhược Khuê rung lên, cầm máy thì thấy nhận được tin nhắn wechat của Trần Thuật: ” Cái gì thế?”
“ Không phải cô muốn ảnh của tôi sao, tôi đem bản thân hiện tại tặng cho cô.”
Có vẻ là bức ảnh không tệ, Khổng Nhược Khuê liền không đòi bức ảnh kia của Trần Thuật nữa, chuyện cái ví cũng vì thế mà bình yên trôi qua, Trần Thuật thầm thở phào, chỉ là dặn bản sau này dùng cái vì phải cẩn thận, không để ai nhìn thấy.
Cái ảnh hồi bé xấu hết lời mà.
Sau khi uống vào mấy chai bia vào bụng, Khổng Nhược Khuê liền đi tới phòng vệ sinh.
Trần Thuật cũng muốn đi lắm, nhưng mà y phải nhịn, vì sợ Khổng Nhược Khuê cho rằng thận y không tốt, nam nhân yếu cái gì không thể yếu thận.
Đợi cô đi một cái, y lại lần nữa lấy cái vì "một lời khó nói hết ra", tay vuốt ve từng đường chỉ trên đó, yêu thích vô cùng, đây là cái ví do chính chân to làm cho y, cô ấy trao lần đầu tiên cho mình rồi.
Món quà này quý giá nhường nào.
Giống như bao chàng trai đang yêu khác, Trần Thuật muốn khoe cho cả thế giới khác biết, đây là cái ví Khổng Nhược Khuê tặng mình, nhưng phải làm sao?
Nếu gặp ai cũng giải thích một phen, e là họ không tin, mà tin rồi cũng thấy y đang khoe khoang.
Mặc dù y thực sự hận không thể hét lên thật to cho ai cũng biết.
Hay bảo cô ấy ký tên lên nhỉ? Ừm, cách này có vẻ được, nhưng Trần Thuật tìm khắp cái ví không thấy chỗ nào thích hợp để ký tên lên.
Trần Thuật muốn mình chỉ cần ném cái vì lên bàn một cái, Thang Đại Hải và Lý Như Ý sẽ phải chấn kinh kêu lên đầy ghen tỵ : Trời ơi đây là ví tiền chị họ tặng cậu.
Nghĩ không ra, rất khổ não.
“ Trần Thuật phải không?”
Đột nhiên bên cạnh có người gọi, Trần Thuật quay sang, thấy một khuôn mặt lớn đang kích động mà mặt đỏ bừng bừng, cười ha hả nhìn mình.
Ợ, nam nhân ợ một cái.
Thì ra người ta uống rượu quá nhiều, chứ không phải kích động vì gặp mình, Trần Thuật vẫn đứng dậy vui vẻ hỏi: ” Vĩ Cương, sau cậu lại ở đây?”
Vương Vĩ Cương là bạn thời đại học của Trần Thuật, hai người cùng khoa song không cùng lớp, hắn là người theo đuổi Lăng Thần trước, kết quả Lăng Thần lại thích Trần Thuật ở lớp kế bên, còn chủ động đưa cơm đưa canh cho Trần Thuật.
Lăng Thần là tiểu mỹ nữ có tiếng khoa thông tin, vậy mà bỏ rụt rè đi theo đuổi một nam sinh, gây ra oanh động không nhỏ trong trường ... Thế là Trần Thuật không kháng cự nổi mỹ sắc, thuật lợi rơi vào tay Lăng Thần.
Hai người vì thế mà mâu thuẫn, cạnh tranh nhau trên mọi mặt trận, năm thứ nhất cùng nhau tranh chức trưởng ban kỷ luật, năm thứ hai Trần Thuật thành chủ tịch hội sinh viên của khoa, Vương Vĩ Cương không thua kém thành thư ký trưởng, hai người vừa xung đột vừa cạnh tranh, tổ chức không ít hoạt động lớn trong khoa.
Vừa phối hợp đồng thời cũng ngáng chân nhau vô số lần.
Khi đó còn lúc tuổi trẻ khí thịnh, nhưng lúc nào cũng mặc vest, làm ra vẻ người lớn.
Tốt nghiệp rồi bạn bè mỗi người một phương, trừ mấy người bạn cực kỳ thân thiết ra thì chẳng còn liên hệ gì nữa, không ngờ lại gặp nhau ở trong cái quán ăn nhỏ ở Hoa Thành.
Tha hương ngộ cố tri, cho dù là tình địch chăng nữa, Trần Thuật cũng vui lắm.
“ Tôi ăn cơm với đám Chu Giai, Kiến Quân ở nơi này, cậu đợi chút ...” Vương Vĩ Cương nói xong chạy ra gian ngoài gọi lớn: ” Ê mọi người, Trần Thuật ở đây này.”
Thế là ào một cái cả đám bốn năm người có nam có nữ kéo ùa tới, mỗi người một câu nhốn nháo cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận