Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 107: Ngàn vạn lần đừng trêu vào Bọ Cạp (2)

“ Tôi thích, lần đầu viết kịch bản đã hay như thế là lợi hại lắm đấy.” Khổng Nhược Khuê hơi thè lưỡi ra, tinh nghịch đáng yêu: ” Nhưng không có nghĩa là tôi muốn diễn.”
“ Vì sao?”
“ Tôi không hề muốn diễn kịch bản này, xem xong một cái là tôi quyết định rồi.”
Câu này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, làm hai tai Trần Thuật chấn động tới bùng nhùng.
Lúc Trần Thuật gửi Chàng cơ trưởng cho Khổng Nhược Khuê, lòng có chút bất an, có chút do dự, một người mới lần đầu viết kịch bản, bằng vào cái gì để đại minh tinh xem qua vô số kịch bản yêu thích?
Về sau Khổng Nhược Khuê bảo y gửi kịch bản cho phòng văn học là y biết chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra. Khổng Nhược Khuê không thích kịch bản này, nhưng lại muốn giúp mình, để mình gửi kịch bản cho phòng văn học thẩm định, qua được thẩm định thì mọi người cùng vui, không qua được cũng đã tận tâm tận lực.
Trần Thuật thực sự đã vượt qua được phòng văn học nhanh chóng liên hệ muốn gặp mặt, trong công ty cũng lan truyền tin đồn Vương Thiều đích thân tới phòng văn học lấy một kịch bản mới.
Rốt cuộc vị đại tiểu thư này chơi cái gì đây, Trần Thuật không hiểu gì cả.
Thích hay là không thích?
Qua một thời gian suy ngẫm thật kỹ càng, Trần Thuật đoán, có lẽ Khổng Nhược Khuê thực sự thích kịch bản này, nhưng muốn việc được làm một cách công bằng, quang minh chính đại hơn.
Dù sao mình vào được Đông Chính do Khổng Nhược Khuê thao tác, Lâm Kỳ biết thì chắc chắn sẽ có nhiều người biết, hắn có thể thuận miệng nói ra bí mật của Khổng Nhược Khuê thì làm gì có chuyện giữ bí mật cho mình.
Nếu bên ngoài hiểu lầm quan hệ giữa mình và Khổng Nhược Khuê, nếu họ cho rằng nhờ thế mà kịch bản của mình mới được chọn thì đây là chuyện bất lợi cho cả hai.
Nếu đi qua phòng văn học, để họ phát hiện điểm sáng ở kịch bản này, sau đó chủ động liên hệ với biên kịch thì tình hình hoàn toàn khác, né tránh được mọi nguy hiểm.
Chu toàn mọi mặt, Trần Thuật đánh giá Khổng Nhược Khuê rất cao.
Nhưng xảy ra chuyện ngoài dự liệu, một nữ nghệ sĩ vương bài khác của Đông Chính nhảy ra tranh giành kịch bản.
Tức thì gió nổ lên mây cuồn cuộn bay, giống bão ập tới, Trần Thuật cũng bị cuốn vào cơn bão đó.
Hai bên tranh đoạt dữ dội, không ai nhường ai, người ủng hộ cả hai cũng nhảy vào cắn xé nhau khiến cao tầng không thể không ra mặt, trải qua cuộc họp đầy bất ngờ kịch tính, kịch bản rốt cuộc vào tay Khổng Nhược Khuê, rồi từ tay cô chuyển sang người khác.
Tới đây thì Trần Thuật không hiểu nữa.
“ Cô không muốn diễn xuất, vì sao lại còn nhảy vào tranh chấp?”
“ Đơn giản thôi, tạo thế.” Khổng Nhược Khuê tay chống bàn, đặt cằm lên đó hứng thú nhìn bộ mặt ngơ ngác của Trần Thuật: ” Chàng cơ trưởng chắc chắn là kịch bản hay rồi, điểm này không cần nghi ngờ.”
“ Anh không cần phải hoài nghi năng lực của mình, anh viết không hay, tôi sẽ từ chối. Câu chuyện có thiếu sót, tôi cũng sẽ thẳng thắn với anh. Làm như thế tốt nhất cho anh, tôi không phải fan của anh để anh chu môi thì tôi kêu đáng yêu, anh cười một cái làm tôi tan chảy. Tôi không thích là tôi sẽ nói.”
Trần Thuật rất tức giận, vừa rồi từ chối tài hoa của y, bây giờ lại phủ định dung mạo của mình, cô Khổng Nhược Khuê, làm người không thể như thế:
“ Tôi không muốn diễn kịch bản này, nhưng không muốn tài năng của anh bị vùi lấp, cho nên mới bảo anh gửi kịch bản cho phòng văn học, tôi biết con người Tiêu Phẩm Thanh, anh ta là một con mọt sách, làm việc tận tâm, si mê với kịch bản và sáng tác, sẽ không bỏ lỡ tác phẩm của anh. Để cẩn thận hơn, sau đó tôi bảo chị Thiều tới, nói là tôi thích kịch bản đó ...”
“ Nhưng cô nghĩ tới chưa, chẳng may phòng văn học thực sự giao kịch bản cho cô thì sao?” Trần Thuật thắc mắc: ” Đâu phải ai cũng có dũng khí nhảy ra khiêu chiến nhất tỷ Đông Chính. Làm thế không mạo hiểm à?”
“ Ấu trĩ!”
“ Thứ nhất, nếu thực sự không có ai nhảy ra tranh giành với tôi, tôi trực tiếp nắm lấy trong tay, sau đó đưa cho Phổ Ca. Anh biết Phổ Ca chứ, độ nổi tiếng của cô ấy không bằng Tô Âm, song chú tâm bồi dưỡng khả năng diễn xuất, tôi đánh giá cô ấy rất cao. Tôi thấy có ấy có thể diễn vai Đồng Hâm.”
Khổng Nhược Khuê khẽ buông một tiếng thở dài: ” Đừng thấy sản nghiệp phim ảnh giờ ăn nên làm ra, kỳ thực nội dung hay chẳng là bao. Có thể kể tốt một câu chuyện, gây dựng nhân vật có chiều sâu, tuyến tình cảm hợp lý gây đồng cảm, làm được mấy việc này càng ít. Càng chưa nói ở cơ sở ba điều này thăng cấp, mới mẻ, càng khó lại thêm khó.”
Trần Thuật hết sức đồng cảm: ” Đúng thế, đây là nguyên nhân công chúng luôn kêu ca phim quá kịch, mỗi khi có được một bộ phim hay là lập tức bàn tán tưng bừng, tuyên truyền khắp nơi, hận không thể để cả thiên hạ cùng xem với mình.”
“ Khi đó tôi rất thích kịch bản này, muốn giao cho người thích hợp, không để nó phí hoài. Tôi cũng không ngờ rằng sẽ có ai nhảy ra tranh với tôi.” Khổng Nhược Khuê mỉm cười: ” Cuối cùng thì Tô Âm vẫn không thể nhịn được.”
“ Không nhịn được.” Trần Thuật nheo mắt lại, giọng hồ nghi: ” Chẳng lẽ cô biết Tô Âm có khả năng nhảy ra?”
“ Chỉ đoán mà thôi, trước khi chuyện thực sự xảy ra, ai có thể nói là thực sự hiểu được một người chứ.” Khổng Nhược Khuê nói có chút thương cảm, tựa hồ có ý ám chỉ nào đó: ” Tô Âm luôn bất mãn với tôi, cho rằng cô ấy chịu đựng muôn ngàn gian khổ vì sự nghiệp, kiếm tiền cho công ty. Kết quả nguồn lực công ty vẫn ngả về phía tôi, mọi người vẫn coi tôi là nhất tỷ của Đông Chính.”
“ Cô bé đó rất nỗ lực, cũng rất đố kỵ, cho rằng tôi chắn đường cô ấy, nên muốn đá tôi đi để thay thế. Nửa năm qua cô ấy có rất nhiều động tác nhỏ, thăm dò giới hạn của tôi và công ty, phàm là đãi ngộ mà tôi được hưởng, cô ấy đều đòi hỏi.”
“ Từ nhà, xe, cho tới số lượng trợ lý ... Ba tháng trước cô ấy cùng công ty đàm phán hợp đồng mới, điều khoản trong đó đều dựa theo đãi ngộ của tôi.”
“Chỉ cần là thứ tôi có, cô ấy đều muốn, thứ tôi không có, cô ấy tìm đủ mọi cách tranh thủ. Cho nên tôi biết, rồi sẽ có một ngày cô ấy thấy thế của mình đã đủ không nhịn được nhảy ra công khai cướp đoạt thứ trong tay tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận