Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 133: Lời mời của Tô Âm

Lúc này trời đã khá muộn, do nằm trong phạm vi 500 mét quanh trường học, cái phố nhỏ này chỉ có quán ăn, không có chỗ giải trí, nên chỉ còn lác đác vài người thôi, quán xá cũng đã đóng cửa quá nửa rồi.
Không biết tiểu khu Vũ Lâm ở đâu, có điều Khổng Nhược Khuê từng nghe Trần Thuật nói là ở gần quán mỳ Lão Gia, chắc là không xa lắm.
Vì thân phận mẫn cảm, cho nên Khổng Nhược Khuê không dám hỏi ai, mở điện thoại ra xem dẫn đường, may Trần Thuật còn chưa tới mức say như Thang Đại Hải, cho nên hai người dìu nhau loạng choạng tới được tiểu khu Vũ Lâm.
Bảo an Tiểu Khu nhận ra Trần Thuật, nhín thấy y say khướt, đi cũng không vững, định trêu ghẹo vài câu, vô tình nhìn thấy dung mạo Khổng Nhược Khuê, mồm há hốc ra không nói được câu nào.
Đến khi cô gái như tinh linh đó dìu Trật Thuật vào trong hắn mới hồi tỉnh lẩm bẩm : ” Cái thằng này dẫm phải vận cứt chó hay sao, bạn gái ai cũng đẹp như tiểu tiên nữ vậy."
Khổng Nhược Khuê vất vả dìu Trần Thuật tới trước cửa phòng, sờ vào ngực Trần Thuật, nhưng không thấy ví tiền trong áo vest, cô định cho tay vào túi quần y tìm, nhận ra tư thế của hai người không hay ho lắm: ” Trần Thuật, lấy ví tiền cho tôi.”
“ Ha ha ha.”
“ Đồ ngốc.” Khổng Nhược Khuê tức giận mắng, cho tay vào túi quần y lần mò: ” Coi như tôi nợ anh.”
Lấy được ví tiền ra, mặt không biết vì sao lại đỏ lên, lòng lại nghĩ, sao mà tìm ra nhanh thế? Khổng Nhược Khuê lục ví, quả nhiên là thấy chìa khóa ở ngăn bên trong.
Mở cửa phòng dìu Trần Thuật đi vào, vất vả ném y lên giường, Khổng Nhược Khuê cũng mệt tới đứng không vững, trông thấy y vẫn mặc nguyên bộ vest, như thế ngủ không thoải mái, cô kéo áo ngoài ra, tránh bị y đè nhăn, phát hiện đây là áo Dior mới mua, rất là đắt.
Còn về phần quần thì cứ để y mặc đi, lỡ chẳng may giúp y cởi rồi, bên trong không mặc quần sịp thì sao?
Nam nhân bây giờ vì giở trò lưu manh, chuyện gì cũng làm ra được.
Bận rộn làm xong tất cả, Khổng Nhược Khuê giúp y chuẩn bị cốc nước âm đặt đầu giường, vì người say hay khát, gọi khẽ: ” Trần Thuật.”
“ Ha ha ...” Trần Thuật vẫn cười ngốc nghếch không ngừng:
“ Đồ ngốc ...” Khổng Nhược Khuê mắng một câu, vào phòng vệ sinh trang điểm lại, là nghệ sĩ chuyên nghiệp, trước khi an toàn nằm xuống giường ngủ luôn phải đảm bảo dung mạo của mình hoàn mỹ không có khuyết điểm nào.
Vì ai mà biết khi nào đột nhiên có thợ săn tin và fan dùng máy ảnh độ phân giải cao ra sức chụp mặt mình.
Dù sao mình nổi tiếng như vậy cơ mà ....
Trang điểm bù xong, phát hiện ra phòng vệ sinh rất bẩn, vì thế Khổng Nhược Khuê sắn tay áo lên dọn dẹp một phen, ra tới bên ngoài thì lại thấy phòng rất bừa bộn, không hợp với nhà vệ sinh, vì thế cô lại chỉnh đốn cả phòng khách.
Phòng trong phòng ngoài được dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà được cô lau ba lần, cả quần áo phơi bên ngoài cũng được cô thu vào gấp gọn gàng, lúc này cô mới ngồi xuống thở phào.
"Sau khi ngủ dậy, anh ấy nhất định sẽ rất cảm động." Khổng Nhược Khuê đắc ý nghĩ, bởi vì cô còn bị hành động của bản thân làm cảm động suýt khóc cơ mà.
"Mình hiền huệ thật đấy."
Hoa Thành về đêm tuy có gió từ Châu Giang thổi tới, nhưng nếu không có điều hòa, vẫn cứ oi bức khó chịu.
Khổng Nhược Khuê thấy người dinh nhớp khó chịu, trán cũng lấm tấm mồ hôi, rất muốn tắm một cái cho thoải mái, nhưng mà tắm ở nhà người khác không an toàn ... Hơn nữa cô cũng không mang đồ để thay.
Càng nghĩ tới tắm rửa càng thấy khó chịu, Khổng Nhược Khuê tới phòng Trần Thuật gọi: ” Trần Thuật, tôi về đây.”
Trân Thuật không đáp, chắc là ngủ say rồi.
Nhìn bộ dạng y ngủ rất ngộ nghĩnh, Khổng Nhược Khuê không nhịn được đi tới, đưa tay ra sờ vết xẹo hình tam giác trên trán, chuyện cũ cứ vậy ùa về trong lòng.
Khi Khổng Nhược Khuê chìm trong hồi ức dịu ngọt tuổi thơ, khóe môi nở nụ cười ấm áp, đột nhiên có đôi mắt kinh hoàng mở ra nhìn cô.
“ Cô đang làm cái gì thế?” Trần Thuật mơ mơ hồ hồ hỏi:
Chát!
Khổng Nhược Khuê trong lúc kinh hoàng không ngờ vung tay tát Trần Thuật một cái, tát xong ấp úng: ” Có … Có muỗi.”
………….. ……………….
Cho tới khi ngồi trong văn phòng làm việc, Trần Thuật vẫn có cảm giác má ran rát, đầu óc vẫn còn u mê, chẳng nhớ được chuyện xảy ra sau khi say nữa.
Tối qua mình chỉ uống nhiều vài cốc thôi mà, sau má lại đau như thế nhỉ? Hay là mình xô vào chỗ nào đó? Hoặc là ăn quá nhiều ớt cay nên nhức răng? Sao cảm giác không giống lắm nhỉ, cái này giống như bị tát hơn.
Không thể nào, mình làm gì để bị tát chứ? Trần Thuật xoa xoa má, đang định bảo trợ lý đi mua giúp ít thuốc thanh nhiệt giải độc thì điện thoại bàn reo lên, nhấc máy, điều chỉnh giọng nói nghe cho tinh thần hơn: ” A lô, tôi là Trần Thuật đây.”
“ Chào tổng giám Trần, tôi là Tô Âm ...” Trong điện thoại là giọng nói ngọt ngào trong trẻo của một cô bé:
Trần Thuật ngạc nhiên lắm, sao cô gái này lại gọi điện cho mình chứ:
“ Tổng giám Trần.” Bên kia không nghe thấy trả lời, cho rằng mất tín hiệu, lên tiếng gọi:
“ Cô Tô Âm, xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?” Trần Thuật lần nữa lấy lại tinh thần hỏi, bất kể lập trường thế nào, ít nhất bây giờ mọi người chung một công ty, hơn nữa có thể nói phòng kế hoạch là để phục vụ cho những minh tinh này, y phải có đủ tôn trọng với họ:
“ Tổng giám Trần, chuyện là thế này, tôi muốn cùng anh nói chuyện về kịch bản Chàng cơ trưởng, không biết anh có thời gian không?” Tô Âm rất khách khí:
“ Không vấn đề, chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“ Tới phòng nghỉ của tôi đi.”
Đây là đãi ngộ lớn của Đông Chính, mỗi nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty đều được bố trí một căn phòng ở khu nhà phía tây tập đoàn, những căn phòng này đều có tiện nghi rất đầy đủ, dùng như nơi ở cũng không thành vấn đề, đây là văn hóa làm việc của Đông Chính, đề xướng tất cả đều là người một nhà.
Với những nghệ sĩ chưa nổi tiếng, thu nhập chưa đủ, không nghi ngờ gì, đây là điều kiện cực kỳ hấp dẫn, còn với đại minh tinh như Khổng Khuê, Bạch Khởi Nguyên, Tô Âm thì đơn giản là phòng nghỉ tạm khi họ tới công ty làm việc thôi, cũng là nơi nhận quà, thư từ fan hâm mộ, vì địa chỉ công khai của họ chính là nơi này.
“ Vâng, tôi sẽ tới ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận