Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 104: Cô bé đáng thương.

“ Tiểu Âm ....” Vương Lâm không có tư cách tham gia hội nghị, ngồi ở phòng sốt ruột chờ đợi, vừa thấy Tô Âm về, vội đi nhanh tới hỏi: ” Sao rồi, có thắng không?”

“ Chị Lâm ...” Tô Âm nhào vào lòng Vương Lâm, lòa khóc như đứa trẻ: ” Bọn họ bắt nạt em, bọn họ vào hùa bắt nạt em ...”

“ Tiểu Âm, Tiểu Âm, đừng khóc ...” Trương Lâm cuống lên vỗ vỗ vai Tô Âm: ” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ bắt nạt em ra sao? Nói với chị Lâm, chị dù có mất cái công việc này cũng phải đi đòi lại công bằng cho em.”

Tô Âm cứ khóc không ngừng, khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc tới muốn ngất đi, làm người ta đau lòng không thôi.

“ Tiểu Âm đừng khóc, đừng khóc nữa, mau nói cho chị biết xảy ra chuyện gì, chị giúp e, nhất định giúp em lấy được kịch bản đó.” Vương Lâm lấy khăn tay ra, cẩn thận lau nước mắt trên khuôn mặt non nớt, nhỏ nhẹ an ủi:

“ Kịch bản thuộc về em rồi.”

“ Hả?” Vương Lâm mừng rỡ, như vậy chẳng phải thắng rồi hay sao, còn khóc lóc gì nữa? Nhưng rất nhanh thấy không ổn, cho dù có mừng quá mà khóc thì cũng không cần khóc tới thảm thiết như thế, vẻ mặt đâu thấy chút niềm vui nào: ” Lấy được rồi sao còn khóc?”

“ Là Khổng Khuê nhường cho em.” Tô Âm gào lên:

Thôi xong rồi.

Vương Lâm nghe tới đó là hiểu.

Bọn họ thua rồi, nhưng bên chiến thắng lại nhường chiến lợi phẩm cho.

“ Cô ta làm thế không phải khinh người quá lắm sao?” Vương Lâm tức thì cũng nổi giận: ” Thắng thì thắng, có cần sỉ nhục người ta như thế không?”

“ Đúng thế.” Có người phụ họa, Tô Âm ra sức gật đầu, khóc nấc lên: ” Cô ta thẳng rồi, ai cũng ủng hộ cô ta, kết quả cô ta tặng kịch bản cho em ... Em thua thiệt lớn như thế còn mắc nợ cô ta. Sau này không thể cùng cô ta tranh chấp cái gì nữa, nếu không thành kẻ vong ân phụ nghĩa không biết tốt xấu, chị bảo sao cô ta có thể làm thế?”

“ Con tiện nhân đó thật độc ác.” Vương Lâm khe khẽ vỗ lưng cho Tô Âm, muốn tô âm mau chóng bình tĩnh: ” Nhưng sao Khổng Khuê có thể thắng được cơ chứ, chẳng phải chúng ta tới tận nhà bái phỏng chủ tịch Lạc, chủ tịch Phan rồi sao? Họ đều hứa ủng hộ em.”

“Bạch Khởi Nguyên thì không hi vọng hắn ủng hộ, nhưng em đã nói khó như thế, hắn sẽ đứng ngoài cuộc thôi ... Ngay cả chủ tịch Lật cũng có khuynh hưởng ngả về em, bên đó chỉ có phó tổng giám đốc Kim thì làm sao mà trở mình được.”

Tô Âm cố gắng kìm nén nước mắt, đem đầu đuôi sự việc kể ra, kể xong lại rúc vào lòng Vương Lâm khóc, khóc tới trước ngực Vương Lâm ướt cả mảng.

“ Thì ra Bạch Khởi Nguyên trở mặt à, con người này thật âm hiểm, biết nói sao nhỉ, nhìn bề ngoài thì lịch thiệp ấm áp, quan tâm trượng nghĩa, té ra là kẻ bụng dạ toan tính xấu xa thâm hiểm như thế, muốn mượn em để lấy lòng Khổng Khuê đây mà.” Vương Lâm nghiến răng ken két, lập tức hiểu ra hành động trước sau bất nhất của Bạch Khởi Nguyên:

“ Còn không phải thế sao, hắn là thứ giả nhân giả nghĩa, lúc đầu dồn Khổng Khuê vào thế khó, hắn hắn ..” Tô Âm vì chuyện này ấm ức không kém, không ngừng rủa xả: ” Chẳng qua là để vào lúc quan trọng nhất vực cô ta lên, để cô ta phải nhớ ơn hắn, gì chứ, tên đồng bóng đó mà cũng mơ tưởng đưa Khổng Khuê lên giường à, làm ăn được gì không, đồ đồng bóng, đồ ngụy quân tử.”

“ Nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi.” Vương Lâm hoảng hồn rối rít che miệng Tô Âm: ” Em không muốn sống nữa hay sao, người ta mà nghe thấy là hết đấy.”

Tô Âm cắn chặt răng, kìm nén xuống.

“ Vậy là biên kịch kia cũng là người của Khổng Khuê?”

“ Chắc chắn là thế, chị không nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ ấy kẻ hát người bè ra sao, em hận không thể ngoạm một miếng thịt của tên Trần Thuật, chị không tưởng tượng được trên đời này vì sao trên đời lại có kẻ đáng ghét như thế.” Tô Âm nhớ lại bản mặt của Trần Thuật là muốn phát cuồng:

“ Trách chúng ta không chuẩn bị đầy đủ.” Chuyện đã thế rồi, làm sao giảm thiểu thiệt hại, Vương Lâm bình tâm lại, dỗ dành Tô Âm trước: ” Khổng Khuê hẳn là mới đầu không quen biên kịch này, nếu không kịch bản đã tới thẳng tay cô ta rồi, chứ không phải cần gửi qua hòm thư của phòng văn học, sau đó mới tiếp xúc với y ...”

“Nếu chúng ta không sơ suất thì tên Trần Thuật đó đã là người của chúng ta. Điểm này chị tin vào sức hút của Tiểu Âm, Tiểu Âm muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn tướng mạo có tướng mạo, lại còn biết làm nũng, có nam nhân nào không mềm nhũn xương ra? Khổng Khuê thì lạnh băng xa cách, người ta nhìn thấy đã muốn tránh xa rồi, sao so với em được.”

“ Hừm, bây giờ y là kẻ địch sinh tử của em, có em thì không có tên Trần Thuật đó.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Âm đỏ bừng bừng như gà chọi hiếu chiến:

“ Tiểu Âm, đừng vì một nhân vật nhỏ mà phiền não, bây giờ chúng ta cần nghĩ tới xử lý chuyện tiếp theo ra sao.” Vương Lâm khuyên:

“ Đúng đúng, chị Lâm, chúng ta phải làm sao?” Tô Âm lúc này lòng đã loạn:

“ Thứ nhất, chúng ta phải làm ra thái độ kịch bản kia là do chúng ta giành được, cần phải để cho người ngoài nghĩ rằng chúng ta đã giành được chiến thắng, cho nên em phải phấn chấn lên, đừng lộ sơ hở.” Vương Lâm dặn điều đầu tiên:

“ Vâng.” Tô Âm gật đầu, quả không hổ danh diễn viên chuyên nghiệp, muốn là ngừng khóc ngay được, sau hội nghị này tin đồn có lẽ bay đầy trời, mình phải vững vàng:

“ Thứ hai, kịch bản Chàng cơ trưởng nếu như đã vào tay chúng ta, em phải điều chỉnh tâm thái, diễn cho thật tốt ....” Vương Lâm rất sợ Tô Âm giận cá chém thớt:

“ Phòng văn học coi trọng như thế, Khổng Khuê cũng ra tay tranh đoạt, chứng tỏ đây là kịch bản tốt, em nên đi tìm chủ tịch Lật, để ông ấy cung cấp nguồn lực tốt nhất cho bộ phim nay. Nếu như biến nó thành phim ăn khách, chút ủy khuất có là gì, thành tích mới là quan trọng nhất.”

“ Nhưng mà em ghét tên biên kịch đó lắm, phim mà hot, không phải giúp y hot lên theo à?” Tô Âm chưa cam tâm:

“ Tiểu Âm, em vào nghề mấy năm rồi, sao không hiểu đạo lý này? Trong cái nghề này, độ nổi tiếng là tất cả, đợi em lên tới đỉnh cao rồi, sẽ thấy đây là chuyện quá nhỏ nhặt. Lúc đó trong tiệc mừng công, tên Trần Thuật ấy còn tới mời rượu lấy lòng em ấy chứ.” Vương Lâm an ủi:

“ Vâng, em nghe chị.”

“ Thứ ba, vẫn phải nghĩ cách gây dựng quan hệ tốt với Bạch Khởi Nguyên, hắn mới là trở ngại lớn nhất trong việc lật đổ Khổng Khuê.” Vương Lâm lấy lược nhỏ trong ví ra, chải lại mái tóc cho Tô Âm, cẩn thận lấy phấn trang điểm lại, không cho ai nhìn ra Tô Âm vừa khóc: ” Đã biết hắn là tên ngụy quân tử nham hiểm, vậy thì càng phải cẩn thận đối đãi với hắn. Thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với tiểu nhân.”

“ Em hiểu.” Tô Âm đã dần bình tĩnh hơn, biết dù thế nào cũng không thể vì chuyện này mà trở mặt với Bạch Khởi Nguyên, mặc dù cổ phần của hắn không phải nhiều, nhưng thân phận kép rất hữu dụng:

“ Được rồi, để chị ra ngoài nghe ngóng, em nghỉ ngơi đi. Hôm nay làm Tiểu Âm của chúng ta mệt rồi, chị bảo trợ lý đi mua bánh ngọt mà em thích nhất, hủy vài lịch trình không cần thiết ...” Mặc dù biết Tô Âm chẳng phải cô bé đơn thuần, Vương Lâm vẫn bất giác đối xử với Tô Âm như trẻ con, đó là sự lợi hại của Tô Âm:

“ Em cũng đi một chuyến.”

“ Em đi đâu?”

“ Chịu ủy khuất lớn như thế, em tất nhiên phải đi khóc lóc với đám chủ tịch Lật một phen chứ.” Tô Âm soi gương, hai mắt sưng húp hết sức đáng thương: ” Trẻ có khóc mới có kẹo ăn, hình tượng này rất tốt, em đi kiếm kẹo đây.”

Nói xong đeo túi sách lên vai đi ngay:

Đám bà cô này đều thành tinh rồi. Vương Lâm ngồi ngớ người ra một lúc rồi khẽ thở dài, hồi mình bằng tuổi này thực sự còn vô tư lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận