Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 404: Bạn gái quá ưu tú cũng áp lực

Sự kiện Lệ Tư Vũ vẫn tiếp tục ầm ĩ, vô số truyền thông tranh nhau cho đăng tin, đồng nghiệm trong phòng nhớ lại sự kiện cũ, người quan hệ thân thiết một chút với Trần Thuật thì chạy tới hỏi y có phải là biết trước tin tức gì rồi không? Trần Thuật một mực nói mình không thích tướng mạo của Lệ Tư Vũ, ai tin hay không thì tùy.
Đến tối video chat với Khổng Nhược Khuê, không ngờ cô hỏi tới chuyện này, Trần Thuật tất nhiên không giấu giếm, đem nguồn cơn nói ra.
“ Vì sao khi đó không cho em biết?” Khổng Nhược Khuê hờn giận hỏi:
“ Anh gặp hắn khi là nhân viên Hoa Mỹ, đó là bí mật thương nghiệp của Hoa Mỹ, anh không thể tùy tiện để lộ. Với lại chuyện không rõ ràng, anh làm sao mà tùy tiện nói xấu người khác, nhỡ chẳng may hắn chỉ cảm sốt gì đó thì sao?” Trần Thuật giải thích: ” Anh chỉ nghĩ là em không cần mạo hiểm thôi, đâu có ngờ. Còn em, vì sao lại chọn ủng hộ anh?”
“ Ủng hộ anh cũng đâu tổn thất gì.” Khổng Nhược Khuê kỳ thực khi đó biết chuyện Trần Thuật bị Hoa Mỹ nói là ăn tiền của đối tác làm bất lợi công ty, dự luận không tốt, cũng chứng kiến y uống say tới bất tỉnh nhân sự, cô chỉ muốn cổ vũ y thôi: ” Dù sao thì anh nhất định không hại em.”
“ Chưa chắc, em không biết, khi đó em đứng ra ủng hộ anh, anh chỉ muốn nhảy tới ôm em mà hôn.” Trần Thuật lúc đó rất cảm kích, nếu Khổng Nhược Khuê không tin tưởng, vậy tức là nhân phẩm của y có vấn đề:
Khổng Nhược Khuê mắt long lanh như muốn chảy ra nước, giọng nũng nịu: ” Đợi em về sẽ cho anh hôn chán thì thôi.”
Trần Thuật thấy nghe mà nóng người, vốn định khiêu khích cô một chút, không ngờ bị cô phản đòn, đâm gậy ông đập lưng ông, cần cốc trà uống một ngụm lớn.
Khổng Nhược Khuê cười khanh khách: ” Sau này nói chuyện chú ý một chút.”
“ Vì sao?”
Khổng Nhược Khuê khẽ cắn môi, đưa tay làm động tác cởi cúc áo: ” Vì em là nữ nhân xấu ...”
Ực ực ực.
Cốc trà không đủ, Trần Thuật mở cả chai nước khoáng trên bàn mà tu, cảm giác không xong rồi, lần sau quyết không nên khiêu khích cô gái này.
Khổng Nhược Khuê ở bên kia cười lăn ra giường, khó khăn lắm mới ngừng được, mặt si mê: ” Trần Thuật, em có chuyện này muốn nói với anh.”
Trần Thuật phòng bị: ” Cảnh cáo em, nam nhân dễ hư lắm đấy, không được khiêu khích anh.”
“ Ai thèm.” Khổng Nhược Khuê hai tay chống cằm nói: ” Cha em gọi điện bảo, khi nào về Hoa Thành thì dẫn anh tới nhà ăn cơm.”
Vừa nghe một cái thôi tim Trần Thuật vọt lên cổ rồi, từ cổ chí kim người đời không miêu tả hay ho gì về con rể hết, đặc biệt là luôn đem họ so sánh với lợn.
Rau ngon bị lợn gặm, chính là câu như thế.
Có cô con gái rượu như Khổng Nhược Khuê, cha mẹ cưng chiều cỡ nào cũng không quá, mình tùy tiện đến nhà liệu có bị đánh gãy chân không?
Thấy Trần Thuật mãi mà không tỏ thái độ cần có, Khổng Nhược Khuê hầm hừ: ” Sao, anh không muốn à?”
“ Sao có thể chứ?” Trần Thuật giật bắn mình, đang ở trạng thái khẩn trương cao độ vẫn phản ứng thần tốc: ” Con rể xấu cũng phải ra mắt cha mẹ vợ mà, chẳng qua anh đang nghĩ, lần đầu tới nhà nên mua quà gì?”
“ Cha em có uống rượu không? Anh còn chuẩn bị vài bình Mao Đài lâu năm, hay cha em thích rượu Tây hơn, anh chạy qua nhà Đại Hải đánh cướp vài chai. Mẹ em có sở thích gì, thực phẩm dinh dưỡng thì tục quá, hay anh tặng đồ trang sức? Hoặc là mỹ phẩm?”
Khổng Nhược Khuê chúm chim môi cười, vui vẻ lắm: ” Thoáng cái mà anh đã nghĩ ra nhiều thứ thế rồi à?”
“ Không phải đâu.” Trần Thuật vuốt má Khổng Nhược Khuê qua màn hình: ” Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nghĩ tới ngày này rồi.”
“ Chỉ mạnh miệng.” Khổng Nhược Khuê sao không nhìn ra Trần Thuật đang cuống lên: ” Khỏi lo, em đã chuẩn bị giúp anh rồi.”
Cái đó cũng chuẩn bị luôn rồi sao, có cô bạn gái thế này áp lực không hề nhỏ, Trần Thuật từ từ lấy lại bình tĩnh, hít thở vài lần rồi từ chối: ” Anh phải tự chuẩn bị, nếu không làm sao biểu đạt được tâm ý của anh, hãy tin anh.”
“ Vậy được rồi.” Khổng Nhược Khuê gật đầu, dặn: ” Đừng lãng phí tiền đấy.”
“ Tặng quà cho cha mẹ làm sao gọi là lãng phí, anh thà ngày ngày tới quán Lão Gia ăn mỳ cũng không tiết kiệm khoản tiền này.”
“ Làm em nhớ mỳ Lão Gia làm rồi.” Khổng Nhược Khuê là đồ tham ăn tiêu chuẩn, chỉ nghe thế mà đã nuốt nước bọt: ” Khi đi ăn mỳ nhớ hỏi thăm chú ấy chú em, nói em nhớ chủ ấy.”
“ Em tự đi mà nói, không phải là chú ấy hay like bài viết của em à? Em nói xem, chú ấy có quá đáng không?” Trần Thuật ngồi thẳng lên, mặt mày có vẻ căm tức lắm: ” Trước kia chú ấy không dùng wechat thì chả nói làm gì, bây giờ dùng rồi chỉ like bài của em và chị Tiểu Ngu thôi, còn anh và Đại Hải, Như Ý như người chết vậy, bất kể làm gì, nói gì, chú ấy đều coi như không thấy.”
“Hôm nọ Đại Hải và Vũ Khiết đăng ảnh ở Pháp, ai cũng like, chú ấy vờ không thấy, anh đăng một tâm trạng, chú ấy lờ đi luôn. Mà chú ấy có kết bạn với 7 người thôi, làm quái gì có chuyện không biết.”
Khổng Nhược Khuê cười chảy nước mắt, hai người này đôi khi như trẻ con vậy: ” Vì em là con gái Lão Gia, anh thì không.”
“ Anh là bạn trai của em.”
“ Thế nên chú ấy mới càng không ấn like cho anh.”
Trần Thuật nghe thế không khỏi nghĩ tới thái độ cha mẹ Khổng Nhược Khuê với mình, nghe nói ở phương nam lần đầu tới nhà gái phải tỏ ra chăm chỉ cần cù chút, mắt phải tinh, tay phải nhanh, không biết nhà họ có cống bị tắc, đèn bị hỏng gì không?
Nói chuyện một lúc thấy tiểu nha đầu bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Trần Thuật chúc ngủ ngon rồi kết thúc video chat, sau đó đi rửa mặt tiếp tục làm việc.
Phải tiếp tục viết kịch bản.
Trước kìa Trần Thuật nghĩ, có một cô bạn gái ưu tú, vậy phải bỏ nhiều thời gian và tinh lực chăm sóc chiều chuộng cô ấy.
Kết quả là bạn gái chạy theo nam nhân khác.
Giờ Trần Thuật đã hiểu, có bạn gái ưu tú, vậy mình càng phải ưu tú hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận