Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 291: Thành giai tầng có tiền rồi

“ Trước tiên dùng rượu trắng làm cua bị say, sau đó lấy bàn chải rửa sạch, bỏ đi còng, mai, lột vỏ ... Đặt mỡ sôi chừng 150 độ, cho cua vào rang chừng năm sáu phút vớt ra. Sau đó cho ở, hành, gừng, tỏi, hạt tiêu vào nồi, rang khô ...” Trần Thuật dùng giọng nói đầy cảm dỗ miêu tả món cua rang cay đặc sắc của quán ăn này cho Khổng Nhược Khuê nghe:
Khổng Nhược Khuê bộ dạng heo con tham ăn, mắt tỏa sáng, nước bọt nuốt liên hồi, trách: ” Anh đừng nói nữa, không được spoil.”
Trong mắt Khổng Khuê tiểu tỷ tỷ, tiết lộ trước tình tiết của phim truyện là nghiên cấm, tiết lộ trước mùi vị của món ăn cũng là không được, cái sau còn đáng hận hơn cái trước.
Đúng là heo tham ăn. Trần Thuật đang nghĩ, bao nhiêu người thích Khổng Nhược Khuê như thế, vì sao không phát hiện ra mặt này của cô ấy, hôm nay dẫn đi ăn cua cay, mai dẫn đi ăn cá chua, ngày kia thì ăn thịt gà ... Lịch trình an bài còn chặt chẽ hơn cả công việc.
Nhớ lần ở quán mỳ Lão Gia, Bạch Khởi Nguyên còn lên tiếng ngăn cản Khổng Nhược Khuê ăn, hắn không nhìn ra điều này à? Đúng là đồ ngốc, thất bại là đáng đời.
Đám ngốc.
Quần thể theo đuổi Khổng Nhược Khuê lấy Bạch Khởi Nguyên là đại biểu nếu mà biết suy nghĩ của Trần Thuật chắc là nhảy vào ăn thịt y, bọn họ làm sao biết được Khổng Nhược Khuê tham ăn như vậy, quan trọng là ... Cô đâu có chịu đi ăn với bọn họ.
Mời lần nào từ chối lần đó, bảo bọn họ phải làm sao? Đến cơ hội thi triển năng lực của mình cũng không có.
Ông chủ bê một đĩa cua rang cay lên, hỏi: ” Hai vị có muốn uống gì không ạ.”
“ Không cần đâu.” Trần Thuật lắc đầu:
“ Bia.” Khổng Nhược Khuê trả lời đơn giản ngắn gọn:
“ Này, không sợ béo sao?”
“ Sợ chứ.” Khổng Nhược Khuê lúc này chỉ còn nhìn thấy đĩa cua rang hấp dẫn kia: ” Nhưng mà có món ngon phải uống vài ly mới được.”
Không chỉ là heo tham ăn còn là ma men nữa, Trần Thuật lại cho Khổng Nhược Khuê một đánh giá xấu: ” Vậy cho hai chai bia.”
Khổng Nhược Khuê sửa lời: ” Bốn chai đi.”
“ Vậy thì bốn chai.” Trần Thuật cười khổ với ông chủ: ” Nghe cô ấy, cô ấy muốn gì lấy cái đó, lời tôi không có giá trị đâu.”
“ Chàng trai, chuyện thường thôi, vợ tôi bảo gì tôi cũng phải nghe mà.” Ông chủ tỏ ra hết sức thông cảm:
Trần Thuật trừng mắt, cô ấy lại không phải vợ tôi, bằng vào cái gì tôi phải nghe cô ấy.
Quả nhiên món cua rang cay làm Khổng Nhược Khuê khen không ngớt miệng, ăn quên buông đũa, cay tới trán lấm tấm mồ hôi làm Trần Thuật phải rót cho cô chai bia lạnh.
Khổng Nhược Khuê ngửa cô làm một ngụm hết luôn cốc bia, lè lưỡi vì cay mà giọng đầy hạnh phúc: ” Tôi sang Châu Âu ăn đủ các loại thịt bò, thịt bò sốt tiêu, thịt bò sốt vang, còn cả thịt bò phô mai ... Trời mới biết tôi nhớ món mỳ lòng của Lão Gia thế nào, thậm chí còn tiếc, nếu như mang theo vài hộp mỳ ăn liền có tốt không ... Vì sao không chuẩn bị gì chứ?”
Trần Thuật cầm cốc bia, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp đó: ” Vậy ăn nhiều vào, đi một thời gian mà gầy đi rồi.”
“ Oa, gầy đi thật sao? “ Khổng Nhược Khuê mừng lắm: ” Vậy thì chuyến đi này thật đáng giá.”
Trần Thuật lại hiểu cô gái này thêm một chút, có lẽ trong thế giới của cô, ăn và gầy là hai chuyện quan trọng nhất.
Tốt nhất là vừa ăn lại vừa gầy đi, có lẽ đó là đỉnh cao của cuộc đời rồi.
Khổng Nhược Khuê ăn hơi nhanh, cay muốn chảy bước mắt cơn thèm thỏa mãn phần nào mới nói chuyện: ” Chủ tịch Lật đã nói chuyện với anh rồi à?”
“ Chuyện này mà cô cũng biết sao?” Trần Thuật ngạc nhiên, suốt thời gian qua Khổng Nhược Khuê không tới công ty, gần đây lại còn đi nước ngoài, sáng sớm nay mới về, vậy mà chuyện Lật Côn gặp riêng mình cũng biết:
“ Đương nhiên rồi, nhất cử nhất động của anh đều không qua được thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ của bản tiểu thư đâu.” Không Nhược Khuê đắc ý nói:
“ Té ra trước mắt là vị thần tướng trấn thủ Nam Thiên Môn, thất kính, thất kính.” Trần Thuật làm điệu làm bộ chắp tay:
“ Đáng ghét.” Khổng Nhược Khuê chun mũi nguýt một cái:
Trần Thuật cười lớn, cực thích mấy động tác nhỏ đáng yêu của Khổng Nhược Khuê, rót cho cô một cốc bia, vừa ăn uống vừa đấu khẩu với nhau, cả giác không tệ. Thời gian Khổng Nhược Khuê không có nhà, lòng cứ trống rỗng, giống như trong người bị người ta khoét mất một miếng vậy, chẳng hứng thù với việc gì.
“ Chủ tịch Lật nói gì với anh thế?” Khổng Nhược Khuê vẫn quan tâm chủ đề này:
“ Ông ấy nói sống tới chừng đó tuổi mà chưa gặp được người trẻ tuổi nào ưu tú như tôi, ông ấy tiếc là mình không có con gái, nếu không đã tuyển tôi làm con rể ...”
“Đương nhiên dù ông ấy có con gái, tôi cũng từ chối.” Trần Thuật thao thao bất tuyệt, nói không vấp một chữ:
“ Hội đàm kết thúc, chủ tịch Lật biểu thị tán dương cao độ với công tác của tôi thời gian qua, đưa ra yêu cầu càng cao hơn với công tác sau này của tôi, biểu đạt kỳ vọng to lớn. Quan trọng nhất là chia cho tôi phần trăm hai hợp đồng với CE và DSN, thậm chí còn thưởng thêm cho tôi. Không ngờ gặp ông chủ một lần có nhiều lợi lộc như vậy, đi một chuyến tầng trên tầng dưới thôi mà cảm giác như thành người có tiền rồi.”
“ Vậy tôi phải chúc mừng anh.” Khổng Nhược Khuê cười híp mắt: ” Tổng giám Trần lại phát tài rồi.”
“ Cám ơn.”
Trần Thuật nâng cốc, sau khi chia tay với Lăng Thần, có thể nói y nhờ họa được phúc, kịch bản gặp bế tắc mấy năm được gợi mở, khiến y có thêm nận thức sâu sắc hơn về cuộc sống, làm câu chuyện trở nên có hồn hơn. Hoàn thành xuất sắc Chàng cơ trưởng, đến giờ kịch bản thứ hai cũng viết vô cùng thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ y sẽ hoàn thành kịch bản trước năm mới.
Cùng nhờ Lăng Thần mà y mới uống say rồi thành bạn với Khổng Nhược Khuê, tới Đông Chính, bán được kịch bản với giá không tệ.
Tiếp sau đó mang về cho Khổng Nhược Khuê mang về hai hợp đồng lớn, nhờ đó có được khoản tiền thưởng cực kỳ khả quan. Kể cả phần thưởng mà Lật Côn nói không đáng kể thì không có gì tiếc nữa.
Theo như ước tính sơ bộ của Trần Thuật, số dư trong tài khoản của y đủ mua một căn hộ thuộc hàng đại đa số người Hoa Thành cả đời không dám mơ tới.
Y thực sự bước một chân vào giai tầng người có tiền rồi.
Nghĩ như vậy Trần Thuật không biết mình có nên cám ơn Lăng Thần không, cám ơn ân cắm sừng của bạn gái cũ, giúp y trưởng thành, giúp y có thành tựu.
Nếu không y vẫn là chàng trai sống trong mộng tưởng, nhìn cuộc đời bằng cặp kính màu hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận