Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 424: Chuyện hiển nhiên

Những lời của Lăng Thần như từng nhát dao đâm vào tim Vương Tín, mắt hắn nhìn báo cáo, kỳ thực chỉ để kìm nén cảm xúc của mình, rốt cuộc không nhịn được mà buông một câu ác độc: ” Sao tôi tôi chắc đứa bé là con tôi?”
“ Khoa học đã phát triển như thế, anh muốn kiểm tra dễ lắm.” Câu nói này đáng nhẽ sẽ làm các cô gái đau khổ tức giận, Lăng Thần thì không, cô đã buồn thất vọng vì hắn nữa rồi: ” Vả lại anh nên tin vào trí thông minh của tôi, giả sử đứa bé này không phải con anh, tôi chẳng chuốc nhục vào người.”
Sự thản nhiên tới lạnh lùng của Lăng Thần làm khí thế của Vương Tín xuống ngay lập tức: ” Nhưng nhiều tiền thế, tôi không thể cho cô.”
Lăng Thần khẽ nhếch môi: ” Vậy về tìm cha anh thương lượng đi, không có phải là không có số tiền đó, cũng không phải là không thể cho tôi số tiền đó, mà vì anh không quyết nổi thôi.”
Vương Tín nắm chặt hai tay, hận không thể bóp chết nữ nhân này vì hắn nhìn ra trong đôi mắt kia sự khinh miệt giành cho mình.
“ Đừng giận.” Lăng Thần vỗ mu bàn tay Vương Tín, ý bảo hắn khống chế tâm tình của mình, ở phương diện này hắn còn kém cả Trần Thuật khi chẳng có gì trong tay: ” Trước kia chuyện gì tôi cũng nghe theo anh, vì còn hi vọng ở anh, nhiều chuyện không dám nói ra, giờ sắp chia tay rồi, không cần giấu giếm gì nữa. Với tính của cha anh, nếu anh không thay đổi bản thân, anh nghĩ ông ấy sẽ giao tâm huyết cả đời mình cho anh à ...”
“ Đừng nói nữa.” Vương Tín quát: ” Tôi biết mình đang làm gì, người không biết mình là cô.”
“ Tôi biết chứ, trước kia tôi đổi ái tình lấy cuộc sống, giờ tôi đổi lấy tiền, tôi luôn biết mình đang làm gì.”
“ Tôi không cho cô đâu, cha tôi cũng không đồng ý đâu.”
“ Không.” Lăng Thần khẽ lắc đầu: ” Tôi bảo anh không hiểu ông ấy mà, cha anh sẽ đồng ý thôi.”
“ Cô sẽ không có được cái gì đâu.” Vương Tín cầm lấy giấy xét nghiệp, đứng dậy bỏ đi:
Lăng Thần thậm chí chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt lần nữa di chuyển cảnh Châu Giang, hai bên bờ rực rỡ ánh đèn, mặt sông lấp lánh sóng bạc.
Thi thoảng có chiếc ca nô chạy lướt qua, giống sao băng giữa bầu trời đêm đen xì, vạch ra đường sáng kéo dài, sau đó biến mất.
Thế giới này, làm gì có thứ gì vĩnh hằng chứ?
Bar Đêm Đông.
Nghe thấy tiếng bước chân, Vương Tín vội vàng đứng dậy đón.
Vương Dự cởi áo khoác, trợ lý sau lưng nhận lấy treo lên mắc.
“ Chủ tịch uống gì ạ?” Giám đốc quán bar đích thân tới chiêu đãi, đây là quán bar cá nhân của Vương Dự, chủ yếu phục vụ khách của ông ta, cho nên tới đây giống như nhà mình, thi thoảng Vương Dự ở đây suốt cả ngày:
“ Cho tôi một ly Morgan.” Vương Dự thoải mái ngả mình xuống ghế sô pha, lại vẫy tay: ” Châm điếu xì gà.”
“ Vâng thưa chủ tịch.” Giám đốc khom người đi an bài:
Vương Dự thấy Vương Tín mặt đỏ gay, quát: ” Uống ít rượu chứ, con là tổng giám đốc của truyền thông Hoa Mỹ, bộ dạng nát rượu này thì sao ra ngoài gặp ai? Nếu công ty có chuyện gấp thì sao?”
“ Vâng.” Vương Tín cúi đầu nhận sai:
“ Nói đi, vội vội vàng vàng tìm cha làm cái gì?”
Vương Tín không nói không rằng, chỉ đưa giấy xét nghiệm tới.
Vương Dự nhíu mày: ” Chắc chứ?”
“ Chắc là thế ạ.” Vương Tín ngần ngừ:
“ Đúng là đúng, sai là sai, không có chắc là thế.” Vương Dự lại muốn nổi giận, sao mình lại sinh ra đứa con như vậy, đưa nó ra nước ngoài để mở rộng tầm mắt, rốt cuộc tầm mắt không mở rộng mà mở rộng ảo tưởng, xa dời thực tế: ” Nếu chưa chắc thì đi xác định đi.”
“ Vâng, con sẽ xác định.” Vương Tín phải thừa nhận khi cha hắn nghi ngờ đứa bé có phải con hắn không, lòng nhói một cái, như vậy cảm xúc lúc đó của Lăng Thần sẽ thế nào, hắn hỏi câu đó chủ yếu là tâm trạng không tốt, cơ bản có thể khẳng định đó là con mình, Lăng Thần tham vọng nhưng không phải người vô liêm sỉ như vậy, vì thế lại hỏi: ” Sau đó ạ?”
“ Thế con tính sao?” Vương Dự nhận lấy điếu xì gà:
“ Con đã quyết định chia tay với cô ta.” Vương Tín nói rất dứt khoát:
“ Ừ.” Vương Dự cuối cùng cũng gật đầu hài lòng, đây là chuyện ông ta luôn ép Vương Tín làm, giờ thì hắn làm rồi. Đương nhiên ông ta biết, hắn chẳng có lựa chọn nào trừ khuất phục mình: ” Đã nói chuyện với cô ta rồi hả?”
“ Vâng.” Vương Tín suýt nữa nói là Lăng Thần tìm mình, nhưng để tỏ ra mình chủ động hơn, nên chỉ gật đầu: ” Xòe bài rồi ạ.”
“ Cô ta chắc là đòi hỏi nhiều lắm.” Vương Dự phả ra một làn khói trắng, không ngờ vẻ mặt lại tỏ ra thoải mái:
“ Cha biết hết rồi sao?” Vương Tín kinh ngạc:
“ Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta là cha biết rồi.” Vương Dự cũng không quá gay gắt với Lăng Thần nữa: ” Cô ta vứt bỏ bạn trai cũ theo con, chẳng lẽ con nghĩ mình phong lưu tài hoa hơn người ta à?”
“ ....” Vương Tín siết chặt tay, hết Lăng Thần tới cha hắn, tự tin lẫn tự tôn của hắn bị đả kích từng chút một, đang dần tan vỡ:
“ Nữ nhân thích tiền, chuyện đó cũng thường thôi, chẳng có gì sai trái, con muốn phóng túng vài năm trước khi kết hôn cũng chẳng là gì. Biết Thang Đại Hải của Phúc Tinh không? Hắn ngủ với nửa số con gái ở Hoa Thành này, lại còn đi làm cái nghề chủ trì vớ vẩn, rốt cuộc thế nào?”
“Đính hôn với cô gái thực sự có thể giúp mình, sau đó quay lại Phúc Tinh nhậm chức, đó mới là cái gương con nên học.” Vương Dự nhấp một ngụm rượu, chỉ bảo: ” Nhưng nếu là nữ nhân có năng lực thì không chỉ cho ít tiền mà đuổi đi được.
“ Lăng Thần rất có năng lực, cha không phủ nhận điều đó. Con còn kể cho cha, cô ta là cô gái tốt, có lòng cầu tiến, hết học tiếng Anh lại học tiếng Pháp, Nhật, học lễ nghi giới thượng lưu, cha nghe chẳng cảm động mà thêm lo lắng, vì sao? Vì cô ta đã bỏ vốn lớn như vậy, sao để cho con dễ dàng thoát thân.”
“ Con sẽ khiến cô ta không có bất kỳ thứ gì hết, con sẽ không cho cô ta bất kỳ thứ gì.” Vương Tín vì cha mẹ mình tiếp nhận Lăng Thần mà làm rất nhiều việc, ở trước mặt họ khen ngợi cô, tạo điều kiện hai bên tiếp xúc với nhau, nhưng bất kể hắn làm gì, nỗ lực ra sao, cha hắn ... Ông già đang uống rượu hút thuốc trước mắt đều tỏ thái độ khinh thường Lăng Thần:
Khi đó hắn thấy thương cho Lăng Thần, thấy bất công cho cô, hắn trách móc cha mình quá cổ hủ, cho rằng vì Lăng Thần từng bỏ bạn trai theo mình nên mới có thành kiến.
Giờ hắn hiểu rồi, cha hắn nhìn xa hơn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận