Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 261: Duyên phận

“ Dù sao tốt hơn là không nói gì mà, hai người bọn họ ngoại trừ cãi nhau ra cũng có phương thức giao tiếp nào khác đâu.” Trần Thuật nhún vai: ” Để bọn họ cái nhau càng huyên náo thì nơi này càng náo nhiệt, đúng không?”
Trên đời có thứ người như vậy à, người ta cãi nhau không khuyên can, còn xúi cãi nhau thật to, càng to càng náo nhiệt.
Thang Đại Hải và Tạ Vũ Khiết đều tức tím mặt.
Chúng tôi làm khỉ mua vui cho cậu chắc?
Thế là hai người có kẻ thù chung, cùng nhìn về một hướng.
“ Cậu muốn chúng tôi cãi nhau thì chúng tôi cãi nhau chắc, chúng tôi không cãi đấy, cho cậu hết trò để xem.”
“ Đúng thế, tổng giám Trần, không ngờ anh là loại người như thế, có người nhìn nhầm anh rồi.”
“ Liên quan gì tới anh ấy.” Khổng Nhược Khuê thoáng cái hiểu ý Trần Thuật, thấy hai người này không biết lòng người tốt, nhảy vào bênh vực: ” Trần Thuật biết khuyên can hai người tử tế thì chắc chắn hai người không nghe, cho nên mới nói thế khích hai người ... Chẳng phải hai người không cãi nhau nữa à?”
“ Chị họ, chị nói thế là không đúng rồi, chị chưa hiểu Trần Thuật đâu, cậu ta vốn chính là loại người thế đấy.” Thang Đại Hải nghiêm mặt nói:
“ Vì sao tôi không hiểu anh ấy, chẳng lẽ các người hiểu hơn tôi chắc?”
“ Đại Hải tất nhiên là hiểu anh ta hơn cô rồi, họ là bạn bè bao năm, hai người quen nhau được mấy ngày chứ?” Tạ Vũ Khiết trợ lực tấn công cô bạn, ai bảo Trần Thuật đáng ghét như thế làm gì:
Khổng Nhược Khuê bĩu môi: ” Tôi quen anh ấy vài ngày á? Tôi biết anh ấy thì hai người còn mặc quần thủng đít.”
“ Ai mặc quần thủng đít, ai mặc quần thủng đít, từ nhỏ tới lớn, tôi chưa bao giờ mặc quần thủng đít ...” Thang Đại Hải giận rồi, mình đã bao giờ mặc quần thủng đít đâu chứ , thế này khác gì bôi nhọ mình trước mặt Tạ Vũ Khiết, cho dù cô có là chị họ mà tôi tôn trọng thì cũng phải cho câu trả lời rõ ràng:
Chát!
Khi Thang Đại Hải đang mặt đỏ tía tai, hăng tiết gà tiết vịt gân cổ muốn làm cho ra nhẽ chuyện mình chưa bao giờ mặc “quần thủng đít” thì bị Tạ Vũ Khiết ở bên đánh vào tay một cái: ” Chuyện đó không phải trọng điểm.”
Thang Đại Hải ngớ ra: ” Cái đó không phải trọng điểm thì cái gì mới là trọng điểm?”
Tạ Vũ Khiết lười để ý tới cái thằng ngốc dễ kích động ấy, nhìn Khổng Nhược Khuê trầm tư: ” Trước kia cô quen tổng giám Trần rồi sao?”
“ Tất nhiên.” Khổng Nhược Khuê hếch mặt kiêu ngạo thừa nhận:
“ Hai người biết nhau thế nào? Cô và tổng giám Trần là người khác quê.”
“ Duyên phận kỳ diệu như vậy, có một số người, chả hiểu sao lại quen nhau, tiếp đó lại thất tán, rồi một lúc không ngờ nào đó ở ngã rẽ nào đó, lại vô tình chạm vào nhau.”
Thang Đại Hải ngẩn ra: ” Đây không phải định mệnh sao?”
“ Đúng, đó là định mệnh.”
“ Nói như thế vậy tôi và Trần Thuật còn biết nhau sớm hơn, Phật nói năm trăm năm quay đầu nhìn mới có đổi được duyên đi sát qua vai nhau. Trần Thuật cứu mạng tôi, vậy phải tu bao nhiêu năm?”
“ Anh hiếu thắng quá đấy.
Tạ Vũ Khiết bực mình, cô đang định moi thông tin từ cô bạn thân của mình, vì cô luôn cảm thấy cô bạn tâm cao khí ngạo này cực ít qua lại với người khác giới, tựa hồ vô duyên với ái tình, nhưng đối xử với Trần Thuật lại má mức khác biệt.
Hai người này lại quen nhau quá ngắn, cô không tin có tiếng sét ái tình, thế gian không có hận nào là vô duyên vô cớ, làm gì có tình yêu nào vô duyên vô cớ.
Vậy mà Thang Đại Hải phá ngang, Tạ Vũ Khiết mắng: ” Năm trăm năm quay đầu, không phải là gãy cổ à?”
Khổng Nhược Khuê càng trả lời kiểu đó càng khiến Tạ Vũ Khiết sinh nghi, chuyện quan trọng như thế mà giấu giếm mình là không, hai người là bạn thân từ nhỏ cơ mà. Thân thiết tới độ cha mẹ hai nhà có thời phát hoảng tưởng họ yêu nhau kìa, chuyện của cô đã bao giờ giấu giếm Khổng Nhược Khuê đâu, chỉ là bây giờ đông người phức tạp, không phải lúc nói nhiều, đợi thời cơ tới, cô phải "thẩm vấn" cho kỹ càng.
“ Đương nhiên.” Thang Đại Hải ưỡn ngực tự hào: ” Hiếu thắng là cơ sở của thành công.”
“ Vậy thì chúc Thang đại thiếu gia sớm ngày thành công.” Tạ Vũ Khiết đưa một bức tranh dùng giấy dai bọc lại, sẵn giọng nói: ” Quà khai trương.”
“ Tặng cái này à?” Thang Đại Hải chê bai: ” Có phải là thuận tay vẽ bừa vài nét trên giấy trắng coi là quà không? Tôi nói này, đám tác giả họa sĩ các cô thật là keo kiệt, tặng quà người ta không tặng sách thì tặng tranh, toàn là tự làm tự tiêu thụ, ngay cả khâu đóng gói cũng tiết kiểm luôn.”
Tạ Vũ Khiết nổi giận: ” Không lấy thì trả lại đây.”
“ Đương nhiên là lấy rồi.” Thang Đại Hải giữ chặt lấy khung tranh: ” Các cô càng keo kiệt thì tôi càng muốn lấy lễ vật của các cô, tôi thích nhìn cái bộ dạng xót của ấy đấy.”
Khổng Nhược Khuê nhíu mày, lại có loại nam nhân thô lỗ vô duyên mất lịch sự tới mức này à?
Chỉ là chuyện của người ta không tiện nói gì.
Thang Đại Hải làm Tạ Vũ Khiết á khẩu thì dương dương đắc ý bóc ngay lớp giấy ra: ” Xem xem cô vẽ cái gì.”
Bóc đi lớp giấy bọc ngoài, bên trong là bức hoa hướng dương rực rỡ.
“ Hoa hướng dương?” Thang Đại Hải hết sức bất ngờ: ” Làm sao cô biết tôi thích hoa hướng dương?”
Khổng Nhược Khuê còn kinh ngạc hơn bội phần, người khác không biết chứ cô thì biết rõ lắm, bức tranh này có ý nghĩa vô cùng lớn, không chỉ là tỏ lòng kính trọng với Van Gogh, mà còn là một lần thay đổi và đột phá trong phong cách của Tạ Vũ Khiết.
Có thể nói đây là một đỉnh cao mới trong sự nghiệp của Tạ Vũ Khiết.
Vậy mà Tạ Vũ Khiết lại đem bức Hoa hướng dương đã tốn công sức mấy tháng trời mới hoàn thiện được, điều này đại biểu cho cái gì?
Chẳng lẽ nó đại biểu cho tâm cảnh của Tạ Vũ Khiết phát sinh biến hóa rồi.
Tạ Vũ Khiết sao ngờ rằng Thang Đại Hải lại bóc ngay quà của cô tại chỗ, làm cô xấu hổ như bị phơi bày tâm sự trước mặt cô bạn thân nhất. Né tránh ánh mắt của Khổng Nhược Khuê, Tạ Vũ Khiết bĩu môi khinh thường: ” Ai mà biết anh thích hoa hướng dương, chẳng qua là vừa vặn vẽ xong nên thuận tay tặng cho anh thôi.”
Câu này tựa như giải thích cho Thang Đại Hải, lại càng giống nói cho Khổng Nhược Khuê nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận