Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 117: Việc lo xong rồi !

Đợi đám người Trương Thục khuất bóng sau cửa, bảo an rời đi, phục vụ nhà hàng tới từng bàn xin lỗi khách.
Không khí bàn ăn của bốn người Trần Thuật ăn trầm hẳn xuống, cả bốn nhất thời không biết phải nói gì. Tạ Vũ Khí có chút trầm ngâm, cô không biết Trần Thuật, nhưng cô cũng khá hiểu giới giải trí này, có thể khiến một minh tinh bất chấp ảnh hưởng, suýt nữa gây ra chuyện ầm ĩ, vậy thì mối thù của hắn rất lớn.
Xem ra anh chàng Trần Thuật này không hề như bề ngoài hiền lành.
Cô không khỏi sinh ra lo lắng cho cô bạn.
Khổng Nhược Khuê sao không biết chuyện ồn ào của Trần Thuật với Hoa Mỹ chứ, ở chuyện này, cô có cái nhìn riêng của mình, nhỏ giọng dặn dò: ” Trương Thục trước khi thành danh từng hoạt động ở quán bar, quen biết không ít nhân vật giới giang hồ, sau này anh phải chú ý một chút, tôi sợ hắn báo thù.”
“ Giờ là xã hội pháp chế rồi, hắn chẳng dám làm gì đâu.” Trần Thuật trấn an Khổng Nhược Khuê, y tất nhiên hiểu Trương Thục hơn cô, dù sao từng giúp hắn xử lý vài việc: ” Với lại sau này bất kể là bị ai kiếm chuyện, tôi tung chuyện hay ho của Trương Thục lên mạng, hắn sẽ biết tôi không nói chơi, chuyện này tôi sẽ tự xử lý tốt.”
Khổng Nhược Khuê khẽ gật đầu, không nói thêm.
Bị đám người Trương Thục phá đám, mọi người đều không còn hứng thú ăn uống nữa.
Trần Thuật hôm nay mời cơm Khổng Nhược Khuê nên định đi thanh toán, Thang Đại Hải tranh trước, nói y chỉ có chút xíu tiền lương đó thôi, để giành còn mời chị họ ăn thêm vài bữa.
Nghĩ một lúc, Trần Thuật quyết định tạm không nói chuyện mình vừa bán được kịch bản với giá tiền tốt, dù sao số tiền này với Thang Đại Hải quá nhỏ nhặt, không cho hắn tiêu, hắn lại còn ấm ức.
Không Nhược Khuê hiển nhiên cũng tính thế, điệu đà chắp tay: ” Cám ơn Đại Hải nhé.”
Thang Đại Hải nở mũi nói rất hào khí: ” Không có gì, chị họ của Trần Thuật cũng là chị họ của tôi, sau này chúng ta là người một nhà.”
Mặc dù không hề thích Tạ Vũ Khiết, nhưng không hề ảnh hưởng tới phong độ của Thang Đại Hải, đi lấy xe đưa cô về.
Khi tạm biệt, Tạ Vũ Khiết nắm tay Khổng Nhược Khuê, giả vờ nói: ” Chị họ, khi nào chúng ta hẹn thời gian cùng uống trà nhé?”
“ Được.” Khổng Nhược Khê cũng nắm tay Tạ Vũ Khiết, gật đầu đồng ý:
Thang Đại Hải nháy mắt với Trần Thuật, hàm ý xem lấy mà làm, tôi tạo điều kiện cho cậu rồi đấy, nói xong lái chiếc xe thể thao cực kỳ bắt mắt rồ ga ầm ầm bỏ đi.
Chỉ còn lại hai người, Trần Thuật bảo với Khổng Nhược Khuê: ” Để tôi đưa cô về.”
“ Không cần đâu.” Khổng Nhược Khuê từ chối: ” Xe của tôi đợi ở bên ngoài rồi, anh về nghỉ đi.”
Trần Thuật gật đầu, khi đó bọn họ từ công ty tới thẳng đây, Khổng Nhược Khuê có lái xe riêng đi theo, kiêm luôn vệ sĩ, không cần lo vấn đề an toàn.
Đợi Khổng Nhược Khuê đeo kính râm, đội mũ lên nhanh chóng vào xe, xe khuất bóng rồi Trần Thuật mới bắt một cái taxi, lên xe chỉ nói một câu: “ Tới Di Tâm Viên.”
Không biết chuyện của Trương Thục có làm ảnh hưởng tới cảm quan của chân to với mình không? Nếu có Trần thuật không thể làm gì được.
Y cũng chẳng hối hận, thậm chí còn thấy áy náy không xử lý tốt chuyện này khi còn ở Hoa Mỹ.
Di Tâm Viên là trên của một trà lâu, nổi danh riêng tư xa hoa. Trà lâu cây cối rậm rạp, mỗi gian là một phòng bao độc lập, bên trong bố trí mạt chược, đại đa số mọi người đều lựa chọn tới đây uống trà chơi mạt chược, số ít hiệp đàm thương vụ.
Trần Thuật đẩy cửa vào một gian phòng bao, nhìn Thái Chiêu đang gắp than bỏ vào bếp lò nhỏ, tặc lưỡi: ” Ông chủ Thái càng lúc càng biết chọn địa điểm rồi đấy. Thế nào, giờ phát tài rồi liền coi thường quán trà nhỏ trước cửa nhà tôi à?”
Thái Chiêu niềm nở đứng dậy chào đón, cung kính nói: ” Anh Trần nói thế thì oan uổng cho tôi quá, hẹn gặp ở đây chẳng phải vì biết anh Trần thích uống trà hay sao? Nơi này có trà Phượng hoàng oa cực kỳ nổi tiếng, lần trước tôi được người bạn dẫn tới uống thử, lòng cứ nhớ hôm nào đó mời anh Trần tới đây.”
“ Ông chủ Thái có lòng rồi.” Trần Thuật mỉm cười ngồi xuống:
- “ Anh Trần, anh nói thế thì khách khí quá.” Thái Chiêu vẻ mặt thật thà: ” Tôi được như ngày hôm nay là nhờ một tay anh Trần kéo lên, vì anh Trần làm chút việc có hề gì.”
Rất nhanh có trà sư mặc sườn xám màu trắng ngà mang dụng cụ pha trà tới, vừa xinh đẹp biểu diễn pha trà cũng như làm xiếc, dù người thiếu kiên nhẫn nhất cũng không hề thấy phiền, pha xong sắc trà màu hồng nhạt, Trần nhấp một ngụm, thơm ngát ngọt dịu, cảm giác rất lạ.
“ Không tệ.” Trần Thuật uống một ngụm đã thích rồi: ” Ông chủ Thái đúng là có lòng.”
“ Anh Trần, thương lượng với anh chuyện này, anh đừng gọi tôi là ông chủ Thái được không? Nghe thật sự không thoải mái. Ông chủ này cân lượng thế nào, người khác không rõ chứ chẳng lẽ anh lại còn không rõ?”
Thái Chiêu làm bộ mặt cầu khẩn: ” Anh cứ gọi tôi là Tiểu Thái như trước ấy, nghe cho thân thiết. Còn nữa, tôi đã đoán trước được anh Trần sẽ thích Phượng hoàng oa, cho nên đã sai người đóng gói hai cân, anh Trần đi nào đi mang về thong thả uống ạ.”
Trần Thuật cười hỏi: ” Làm xong rồi hả?”
“ Chuyện anh Trần giao, em làm sao dám chậm trễ? Tôi tìm một người anh em rất trung thành với tôi, lại còn thông minh nhạy bén lo việc này. Song vẫn sợ cậu ta làm việc không chú tâm, tôi đích thân đi với cậu ấy một chuyến. Mấy ngày qua tôi không liên hệ với anh Trần là vì ở ngoài lo liệu việc này.”
Thái Chiêu lấy từ trong cái túi mang theo bên cạnh ra một cái phong bì da: ” Đều ở trong đây, anh Trần có muốn xem trước không?”
Trần Thuật nhận lấy phong bì da, mở ra lấy tài liệu xem một lượt: ” Làm đẹp lắm, vất vả rồi.”
“ Anh Trần, có cần tôi ở ngoài phối hợp với anh không?” Thái Chiêu mặt đầy kỳ vọng:
Trần Thuật nghĩ một lúc rồi lắc đầu: ” Tạm thời không cần, khi nào thực sự cần tới tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
“ Vâng, anh Trần lúc nào cần cứ gọi, giữa đêm tôi cũng tới ngay, theo anh làm việc rất thống khoái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận