Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 420: Tôi đến đây cứu anh

“ Xin lỗi, xin lỗi, để tôi trao đổi với anh ấy.” Trần Thuật vội chạy tới, quá hiểu tính Lý Như Ý, hắn sẽ không xin lỗi đâu, loại người như hắn rất khó sống ở xã hội này:
May mà hắn có người bạn như mình.
Cảnh sát Hàn thở dài, cầm khẩu cung rời đi: ” Các anh nhanh chóng đạt thành hiệp nghị hòa giải với bên kia đi, không thì chuyện lớn lên, không dễ giải quyết.”
Phía cảnh sát cũng không muốn rầy rà, nếu Balbo gọi điện cầu cứu đại sự quán, lúc đó thì tất cả đều gặp phiền toái, một câu xin lỗi không đáng tiền thôi mà.
Trần Thuật ngồi xuống chỗ cảnh sát Hàn vừa ngồi, đối diện với Lý Như Ý và Giang Ngu, toét miệng cười: ” Đánh hay lắm.”
Luật sư chưa kịp ngồi xuống thì lảo đảo suýt ngã, cứ tưởng Trần Thuật sẽ khuyên giải Lý Như Ý, ai ngờ câu đầu tiên y lại khen ngợi.
Gặp phải ông chủ thế này, hắn làm việc thế nào đây.
“ Đều tại tôi cả.” Giang Ngu hết sức áy náy với Trần Thuật, vì cô biết Trần Thuật vì cứu lại cuộc đời cho Lý Như Ý mà làm bao nhiêu chuyện, thậm chí bị bắt cóc nguy hiểm tới tính mạng: ” Nếu không phải vì tôi, Như Ý đã không đánh nhau.”
“ Chị Tiểu Ngu, đính chính lại sai lầm của chị.” Trần Thuật cười thoải mái: ” Như Ý không đánh nhau với người ta, Như Ý đánh người ta, đánh nhau là có qua có lại, còn đánh người là knock out từ một phía. Chuyện này chỉ phải phân biệt thật rõ, đây là tôn nghiêm của nam nhân, rất quan trọng đấy.”
“ ....” Giang Ngu há hốc mồm, đây là cái loại bạn gì vậy, cô bắt đầu tin lời cha mình:
“ Chị đừng lo, em nghe Lão Gia kể chân tướng rồi, hắn ức hiếp chị em, nếu em ở hiện trường, em cũng cho hắn một đấm, nhưng mà em không đánh mạnh như Như Ý đâu, vì tác dụng lực là tương hỗ, khi đánh người thì tay mình cũng đau.”
“ ....” Giang Ngu hết sạch áy náy rồi, khuôn mặt căng thẳng nãy giờ giãn ra phần nào: ” Có điều chuyện này phải giải quyết hòa bình, không thể để Như Ý bị ảnh hưởng.”
Lý Như Ý không nhiều lời: ” Cậu có cách gì không?”
Trần Thuật bảo Giang Ngu: ” Chị theo em đi gặp Balbo.”
“ Được.” Giang Ngu đồng ý ngay, cho dù cô không muốn nhắc tới nam nhân đó nữa, nhưng nếu giúp được Lý Như Ý, cô không ngại để lộ bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng ...
Trần Thuật và Giang Ngu tới bệnh viện, trước tiên tìm bác sĩ hỏi kết quả khám nghiệm, sau đó mới dẫn luật sư tới phòng bệnh thăm Balbo, Giang Ngu không cần đi theo, y có đủ thông tin xử trí việc này rồi.
Balbo bị người ta đấm ngã, tới tận giờ vẫn thấy nhục nhã, đang nằm trên giường thấy người lạ đi vào, cảnh giác hỏi: ” Các người là ai, vào đây làm gì?”
Hắn dùng tiếng Anh thông dụng, không phải tiếng mẹ đẻ vì hắn biết đại đa số người Trung Quốc không hiểu tiếng Pháp.
“ Anh Balbo, tôi là bạn cô Giang Ngu, nghe nói anh ngã bị thương, nên tôi tới thăm.” Trần Thuật cũng dùng tiếng Anh giao tiếp:
“ Ngã bị thương? Không, tôi bị đánh, tôi khiến hắn phải trả giá đắt.” Balbo phẫn nộ, đoán được ý đồ Trần Thuật: ” Ra đi, tôi không muốn nói chuyện với anh.”
“ Anh phải nói.” Trần Thuật mỉm cười: ” Hơn nữa, anh còn phải tự ngã rồi bị thương.”
Uy hiếp mình à?
Balbo cười lạnh liên hồi.
Trên đường vào bệnh viện hắn đã gọi điện cầu viện đại sứ quán rồi, hắn làm ở nhà hàng cao cấp, quen biết không ít nhân vật vai vế xã hội, nhân viên công tác đại sứ quán vô cùng coi trọng việc này, hiện chắc là đang trên đường tới bệnh viện.
Khi người mình tới, tên đánh mình sẽ phải trả giá thật đắt.
Lúc này tạm nhẫn nại đã, nếu không thằng này cũng đánh mình thì sao.
“ Tôi không muốn nói chuyện với anh, cũng không hiểu anh nói gì.” Balbo bấm chuông đầu giường, nói với y tá đi vào: ” Y tá, tôi cần nghỉ ngơi, đuổi họ ra.”
Y tá tới đuổi người: ” Thưa anh, xin đừng làm ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Trần Thuật không đi, nhìn Balbo nằm trên giường, nửa khuôn mặt quấn băng: ” Tôi tới cứu anh, anh thực sự định đuổi ân nhân của mình đi à?”
“ Cứu?” Balbo tựa nghe thấy chuyện nực cười lớn nhất trên đời, gầm gừ nói: ” Anh là bạn của chúng, anh tới cứu chúng thì có, tôi không để ai toại nguyện đâu, tôi sẽ khiến đôi khốn kiếp đó trả giá, tôi muốn chúng vào tù.”
Trần Thuật vẫn nói từ tốn: ” Anh Balbo, anh không báo thù được ai đâu, cũng chẳng thể làm ai vào tù. Tôi không bàn luận ai đúng ai sai nữa, dù sao anh đã ý thức được sai lầm của mình.”
Balbo choáng, tên này có hiểu điều mình nói không thế, hay mình đang nói chuyện một mình:
“ Chúng ta nói vấn đề nhân phẩm của anh nhé.” Trần Thuật quay sang y tá, dùng tiếng Trung nói: ” Cô cứ ra trước đi, anh ấy là bạn tôi, tôi tới thăm anh ấy, cô xem, tôi mang cả quà này.”
Y tá nhìn giỏ hoa quả trong tay luật sư, lùi ra ngoài trong ánh mắt ngỡ ngàng của Balbo, nhưng hắn không sợ nữa, hẳn giờ này người đại sứ quán sắp tới rồi.
Bọn chúng đã đánh người lại còn uy hiếp mình, tội càng nặng.
“ Anh nộp thuế chưa?” Trần Thuật hỏi bằng giọng quan tâm: ” Hiệu bánh của anh ở Pháp ấy, có nộp thuế bình thường không, có hành vi gian lận thuế không?”
Con điếm đáng chết. Balbo chửi thầm trong lòng, không đoán cũng biết kẻ tự ý xông vào phòng mình này được Giang Ngu kể cho chuyện gì đó rồi, hai người từng chung sống với nhau, cô ta biết rất nhiều bí mật, không ngờ cô ta bán đứng mình: ” Ngậm máu phun người, anh không có chứng cứ gì hết.”
“ Tôi đương nhiên là không, nhưng anh thấy người khác cũng không có à?” Trần Thuật mỉm cười: ” Nếu cô Giang, à bên đó gọi là Jennie đứng ra tố cáo anh, anh thấy cửa hiệu của anh còn mở được nữa không? Nghe nói là anh ở Paris cũng có chút tiếng tăm nhỉ, anh không muốn danh tiếng của anh bị tổn hại đâu.”
“ À, anh có nhớ vị khách tên là Angela không? Cô ấy rất thích bánh ngọt anh làm, là fan của anh. Nếu mà vị hôn phu của cô ấy mà biết cô ấy không chỉ ăn bữa tối anh làm, còn ăn bữa sáng trên giường của anh, là tôi thì tôi sẽ ái ngại cho anh đấy. Nghe đâu Paris thời điểm này anh bình yên lắm nhỉ, thật đáng lo, một người bạn của tôi đi Paris du lịch gặp phải cướp đấy.”
“ À, chắc là định nói không có chứng cứ phải không, tin nhắn xin lỗi giải thích mà anh liên tục gửi cho Jennie ấy, trong đó nói xấu Angela không ít nhớ không, nếu Angela đọc được chắc tổn thương lắm, hình như cô gái ấy cũng không vừa.”
“ Anh xem, nhân phẩm tệ như thế rồi còn dám tới trước mặt người khác quát tháo, không phải tự tìm đường chết à?” Trần Thuật khẽ lắc đầu, đối phó nguy cơ là nghề của y, nhưng mà đối phó với loại này, thực sự là không có thành tựu nào hết: ” Giờ anh có thấy, so với cô gái tên Angela ấy, tôi mới là thiên sứ của anh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận