Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 267: Help Me ! (1)

Trần Thuật nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Thang Đại Hải cao lớn như thế thì không chỉ nghiến răng thôi đâu: “ Với tính cách của chị họ sẽ đá cho anh một phát văng ra.”
“ Vậy tôi lại ôm lấy, người xưa nói rồi, hảo nữ sợ triền lang, chỉ cần cậu phát huy độ mặt dày tới mức độ đăng phong tạo cực, tôi không tin không hạ được chỉ họ.” Thang Đại Hải dạy bảo: ” Như vậy không cần lo dùng lực nặng hay nhẹ rồi.
“ Đó là phương thức theo đuổi của anh, không phải của tôi.” Trần Thuật tranh luận: ” Hơn nữa câu hảo nữ sợ triền lang cũ lắm rồi, không thích ứng với thời đại nữa.”
“Trước kia vào thời phong kiến bảo thủ, cô gái chưa xuất các nói chuyện với nam nhân khác một câu cũng có thể bị người ta đàm tiếu sau lưng, xôn xao khắp nơi. Nếu như có loại lưu manh như anh suốt ngày tới cửa nhà người ta đi qua đi lại, thanh danh của cô gái đó coi như bị hủy rồi, không nhà nào muốn rước về nữa, sợ mang tiếng, cho nên cha mẹ cô gái đành gả cô gái đó cho anh.”
“Giờ anh thử lởn vởn trước cửa nhà người ta xem, xung quanh có khinh anh là loại nam nhân kém cỏi không, cha mẹ người ta gọi cảnh sát tống cổ anh đi ấy chứ.”
Thang Đại Hải hầm hừ: ” Vậy ý cậu là, cậu và chị họ cứ tiếp tục quan hệ một cách không thanh bạch như vậy à?”
“ Cái gì mà quan hệ không thanh bạch.” Trần Thuận hận không thể bổ đầu Thang Đại Hải ra, nhét quyển từ điển vào trong đó, như thế may ra có thể cải tạo năng lực ngôn ngữ của Thang Đại Hải:
Một người chủ trì tiết mục mà cứ dùng từ ngữ bừa bãi như thế, không sợ người ta cười cho rụng răng à? Hay trình độ thưởng thức của thính giả thời nay kém tới mức độ báo động như thế:
Thang Đại Hải còn cãi lấy được: ” Chính là hai người chưa xác lập danh phận.”
“ Danh phận gì, chúng tôi là bạn bè, đồng nghiệp cùng với chân to và lông chân.” Trần Thuật khẳng định lại lần nữa:
“ Nói thật đi, không phải cậu tự tin nên không dám theo đuổi cô ấy chứ?” Thang Đại Hải nói thẳng: ” Có phải vì Lăng Thần nên đánh mất tự tin rồi, chưa thoát ra được?”
Đây mới là mục đích thực sự của Thang Đại Hải, là vấn đề hắn quan tâm.
Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê quá xứng đôi, hơn nữa mù cũng nhìn ra Khổng Nhược Khuê đối xử với Trần Thuật quá đặc biệt ... Người ta là đại minh tinh vang danh, cậu có biết một cô gái như thế thể hiện tình cảm với cậu tới mức đó là không dễ dàng gì rồi không?
Nhưng biểu hiện của Trần Thuật thì không tương xứng.
Thang Đại Hải không muốn người anh em mình vì cô gái hoàn toàn không xứng đáng, để lỡ mất một nhân duyên tốt.
Người ta nói tình đầu khó quên mà.
“ Tất nhiên không phải rồi.” Trần Thuật nổi nóng: ” Thời khắc cô ta chuyển đi, chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa.”
“ Nếu vậy thì tốt, tôi hi vọng cậu chủ động với chị họ một chút.” Thang Đại Hải không truy hỏi thêm:
“ Chuyện này thì ... Đợi đã.”
“ Còn đợi cái gì?”
“ Nhỡ cô ấy chủ động thì sao?”
Thang Đại Hải câm nín, không còn gì để nói với loại này nữa rồi, cậu cút ngay khỏi văn phòng của tôi.
….. …..
Quán cà phê.
Trần Thuật ngồi đối diện với Tiểu Mộng và Hầu Tử, hai đồng nghiệp của Trần Thuật ở Hoa Mỹ, trước kia khi còn là tổ trưởng tổ Lôi Đình, Trần Thuật cực kỳ tin tưởng bọn họ. Hai người này không làm y thất vọng, ba người cùng nhau xử lý không biết bao nhiêu rắc rối, giúp nghệ sĩ Hoa Mỹ vượt qua hiểm cảnh. Từng cùng nhau tăng ca tới sáng, cùng nhau vừa ăn đêm vừa bàn việc ở hiệu tiện lợi.
Sau này Trần Thuật rời Hoa Mỹ, họ thi thoảng vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm, chúc mừng y tìm được việc mới.
Cho nên hôm nay bọn họ gửi tin nhắn hỏi Trần Thuật có thời gian hay không, Trần Thuật bỏ công việc tới ngay lập tức.
Y có thể đoán được, hai người này tìm mình, nhất định không đơn giản là ôn chuyện cũ.
Quả nhiên gặp nhau chưa hàn huyên bao lâu, chủ đề liền chuyển tới tổ trưởng hiện thời, Chu Giai Mô.
“ Tổ trưởng Trần, Chu Giai Mô quá đáng lắm, hắn suốt ngày bắt chúng tôi tăng ca, một tuần có ba buổi làm việc tới quá 12 giờ đêm, đã thế còn bắt chúng tôi đi sớm quét dọn ...”
“Anh không biết, Trần Nam với Tiểu Khả có sao đâu... hắn cứ dồn hết mọi chuyện lên chúng tôi, tôi chịu không nổi, hôm qua đang họp thì tôi ngủ gật, thế là hắn chửi mắng tôi thậm tệ ...” Tiểu Mộng mặt đầy ủy khuất, tiểu cô nương trông xanh xao hốc hác hơn nhiều, vành mắt thâm quầng:
“ Đúng thế đấy anh, cái loại tiểu nhân đắc chí đó, từ khi lão đại đi rồi, Chu Giai Mô ôm chân Vương Tín nên hết sức hống hách ... Hắn biết em với Tiểu Mộng thân thiết với anh, cho nên hắn làm khó đủ trò. Hôm nay giao việc, mai đã hỏi bọn em xử lý thế nào rồi .. Sau đó là kiếm cớ chửi mắng người ta.” Hầu Tử căm tức đấm bàn:
Trần Thuật nhíu mày: ” Chu Giai Mô mặc dù là nhân viên lâu năm, nhưng năng lực rõ ràng không đủ, không thiếu người biết chuyện này, vậy mà để hắn ở vị trí đó à, tổ Lôi Đình vô cùng trọng yếu.”
Hầu Tử hạ thấp giọng xuống: ” Lần trước hắn được giao đi giải quyết chuyện Trương Thục, sau đó về chạy tới phòng Vương Tín khóc lóc, kể tội lão đại, còn nói hắn vì bảo vệ lợi ích công ty không bị xâm hại, còn cắn răng chịu đựng hành hung dã man của lão đại, khi về mặt còn mang thương tích, trông có vẻ lão đại ra tay rất tàn nhẫn ... Từ đó hắn được Vương Tín tin tưởng lắm.”
Trần Thuật lờ mờ hiểu ra: ” Té ra nguồn cơn do tôi mà ra à?”
Mỗi người có đạo nghệ nghiệp của mình, người dựa vào cần cù, người dựa vào năng lực, có người khéo léo ứng xử, tất nhiên không thiếu tiểu nhân thủ đoạn.
Chu Giai Mô xem ra cũng là cao thủ cung đấu đấy, Trần Thuật yêu cầu hắn tự tát hai cái, không ngờ hắn tối ưu hóa được lợi ích của hai cái tát như thế.
Khi đó Vương Tín đang muốn dồn mình vào đường cùng, hận mình như thế, hắn lại là kẻ tự cao tự đại, làm ra vẻ không thèm chấp mình, như thế cần một con chó trung thành lại ghét mình để tiện xử lý vài việc, dùng Chu Giai Mô có thù với mình là rất thích hợp.
Thoáng cái Trần Thuật suy ra được ngọn nguồn rồi, Vương Tín hiểu nhiên dùng Chu Giai Mô không phải vì năng lực mà vì muốn dùng hắn làm con chó cắn mình.
Nông cạn, ngu xuẩn, Hoa Mỹ sớm muộn cũng bị hủy trong tay hắn.
Mình đi sớm có khi lại là may.
Bạn cần đăng nhập để bình luận