Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 300: Mượn cái ôm

Dòng Châu Giang cách đó không xa, đê sông đi vài bước là tới.
Trời đã khuya, cái quán ăn Trần Thuật tìm ra ở chỗ khá hẻo lánh trên đê Châu Giang nằm bên rìa thành phố, nếu không như thế đã chẳng dám dẫn cô tới, vậy mà không ngờ gặp người quen.
Lúc này hai người đi bộ dọc theo đê cao, nhìn phía xa bên phải là đường cao tốc dẫn vào thành phố, dòng xe cộ giống như vô số ánh sao băng lóe lên, hoặc là xe đi về khu trung tâm, hoặc là rời khỏi cái thành lũy thép bê tông này. Còn bên trái chính là dòng sông quanh co, khúc khuỷu vô tận, giống như dải ngân hà lấp lánh …
Hai người đi bộ dưới ánh trăng mờ, Trần Thuật nhìn quanh, cảm giác nơi này hơi quen. Khi thấy tấm biển "Công viên Tam Giác Mai" mới nhớ ra, chính là con đường lần trước Khổng Nhược Khuê xảy ra scandal với nam nhân thần bí.
Nhớ tới giọng ca mỹ diệu của Khổng Nhược Khuê, Trần Thuật hỏi: ” Có muốn nghe hát không?”
“ Để tôi hát cho.” Khổng Nhược Khuê ánh mắt mê ly nhìn Trần Thuật, cất giọng hát:
Mai đây liệu cậu còn nhớ tới.
Dòng nhật ký nắn nót viết ngày hôm qua.
Sau này liệu cậu có hồi tưởng.
Khi xưa cậu hay khóc nhè.
Đó là bài hát "Bạn cùng bạn" đó là bài hát thịnh hành nhất trong trường học vào thập niên 90, cho tới bây giờ vẫn liên tục được người ta cải biên đổi mới, hát trong giới học sinh. Nhất là mỗi khi tới ngày tốt nghiệp, hoặc tụ hội bạn bè, bài hát này lại lấy đi nước mắt, khơi lên hoài niệm và nước mắt của vô số người.
Trần Thuật trước kia nghe bài này đều là phiên bản của Lão Lang, một nam nhân tóc dài ôm ghi ta giọng khàn khàn mang theo vẻ ưu thương không cách nào vãn hồi.
Còn giọng của Khổng Nhược Khuê thì trong trẻo hơn, tiết tấu nhanh hơn một chút, mang đậm cảm xúc hoài niệm về hồi ức tươi đẹp mang theo nỗi buồn mang mác.
Trần Thật nghe tới si dại.
Bài ca đã kết thúc, y vẫn chìm trong không khí do ca từ tạo ra.
Mỗi bài hát là một câu chuyện.
Câu chuyện đó nghe vào tai mỗi người lại có cảm khác nhau, càng nghe càng thương cảm, càng nghĩ càng thương tâm.
Cả hai đều không nói gì, lúc này nói gì cũng là thừa.
Gió sông thổi bay mái tóc, ánh trăng chiều lên khuôn mặt, đi không biết bao lâu, một cơn gió mạnh cuốn tới, Trần Thật rụt cổ lại: ” Hơi lạnh.”
“ Có phải muốn mượn tay không?” Khổng Nhược Khuê khẽ nhếch môi cười, có một chiêu mà dùng mãi:
“ Cứ mượn tay mãi cũng ngại lắm.” Trần Thuật gãi đầu:
Khổng Nhược Khuê phồng má lên, anh không mượn thì thôi, anh tưởng người ta thích cho anh mượn chắc.
“ Mượn một cái ôm được không?” Trần Thuật chăm chú nhìn Khổng Nhược Khuê: ” Lần sau tôi sẽ trả.”
Rìa bờ đê, trong bụi cây sát hàng rào ngăn cách.
Một bóng đen luôn theo sát Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê, bọn họ đi nhanh, hắn đi nhanh, bọn họ đi chậm, hắn đi chậm, khi bọn họ đứng lại, hắn nấp trong bụi cây không nhúc nhích.
Luôn có những nơi ánh sáng không chiếu tới.
Đôi nam nữ say mê trong ánh sáng ái tình không nhận ra điều đó.
Hàng mi dài chớp động, Khổng Nhược Khuê cũng nhìn lại Trần Thuật: ” Mượn một lần, trả một lần, vậy chẳng phải bị anh ôm hai lần à? Tôi không làm chuyện mua bán lỗ vốn đấy đâu.”
“ Không thể nói như thế được.” Trần Thuật biết đây là một bước tiến không hề dễ dàng: ” Thời trung học thầy vật lý dạy chúng ta thế nào nhỉ? Tác dụng lực là tương hỗ, cô vung tay tát một người, kỳ thực mặt người kia cũng dùng lực với tay của cô. Cô ôm một người, đồng thời cũng bị người ta ôm. Cho nên mượn một lần, trả một lần, hai chúng ta đều ôm đối phương hai lần. Không ai thiệt thòi hết, hơn nữa đều có lợi, phù hợp với tinh thần thương nghiệp.”
“ Bản cô nương làm sao vẫn thấy mình thiệt hơn? Tôi là nữ, anh là nam, chúng ta ôm nhau, đương nhiên là nam nhân có lợi.”
“ Suy nghĩ thế là hạn hẹp.” Trần Thuật lắc đầu đính chính lại lối suy nghĩ không phù hợp với thời đại này: ” Không ngờ đại minh tinh Khổng Khuê lại có tư tưởng hạn hẹp như thế.”
“Xã hội hiện đại, nam nữ bình đẳng, nữ nhân gánh nửa bầu trời. Bất kể là chính trị, khoa học, thương nghiệp, văn hóa hay nghệ thuật, nữ nhân đều đã thu được thành tựu chói lọi. Bây giờ sớm không còn là thế giới do nam nhân chủ đạo nữa, mà là nam nữ cùng cải tạo thế giới. Thậm chí có nhiều nữ nhân còn ưu tú hơn nam nhân.”
“ Nữ nhân chẳng những nên có tư tưởng độc lập, còn phải có thân thể tự do. Nếu như chúng ta suốt ngày hô hào nam nữ bình đẳng, sao lại thấy nam nữ ôm nhau thì nam được lợi, nữ bị thiệt?”
“Điều này chính là biểu hiện thiếu tự tin vào bản thân, là vô trách nhiệm với toàn thể nữ giới. Tôi tuy sinh ra là thân nam nhi, nhưng tôi đứng ở lập trưởng đông đảo người bạn nữ giới, phê bình nghiêm khắc cô.”
Khổng Nhược Khuê thu lại nụ cười, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt cao ngạo: ” Nói rất hay, vậy anh đi ôm đông đảo người bạn nữ giới của anh đi.”
Ặc, Trần Thuật không phản bác nổi.
Thấy Trần Thuật bị mình làm á khẩu rồi, Khổng Nhược Khuê cười giảo hoạt, đưa tay ra: ” Lần trước cho anh mượn tay, vậy giờ trả tay cho tôi đi.”
“ Được.” Trần Thuật mừng rỡ vội vàng đưa tay ra nắm lấy tay Khổng Nhược Khuê, y không để bản tay tới tay bay mất: ” Là một nhà đầu tư tinh minh, lúc này cô nên thu lợi tức giận định, dù sao tôi mượn tay của cô lâu như thế, phải cho cô chút bồi thường mới an lòng.”
“ Ra là thế à?” Khổng Nhược Khuê ra chiều ngẫm nghĩ: ” Vậy hôn một cái đi?”
Hôn!?
Trần Thuật đứng tim trong một giây, sau đó mặt đầy tức giận: ” Quá đáng, không ngờ cô Khổng Khuê làm ăn tàn nhẫn như vậy, mượn tay cô thôi mà cô đòi hôn tôi? Lợi tức như vậy không phải là quá cao à? Thôi được, lần này tôi cho cô đắc ý, lần sau chúng ta phải bàn trước tỉ lệ lãi suất.”
Nói rồi chu môi đưa mặt tới, đợi Khổng Nhược Khuê lấy lãi.
Á!
Trần Thuật đột nhiên kêu lớn, mũi của y bị Khổng Nhược Khuê tóm lấy, kéo mạnh: ” Đau đau đau.”
“ Hôn thì thôi đi, tôi thấy véo mũi anh vẫn tốt hơn.” Khổng Nhược Khuê gằn giọng: ” Thế nào, có muốn tôi thu lợi tức nữa không?”
“ Đều là người mình cả, nói lợi tức gì nữa, buông mau.”
“ Không buông.”
“ Vậy tôi cù cô.”
“ Anh dám à?”
“ Cô đoán đúng đấy, tôi dám.” Trần Thuật tức thì đưa tay tới dưới nách Khổng Nhược Khuê:
“ Á, cứu mạng ...” Khổng Nhược Khuê sợ buồn, chỉ còn cách ra sức né trách, cuối cùng không chống đỡ nổi, phải buông tay ra bỏ chạy:
“ Chạy đâu cho thoát.” Trần Thuật giơ nanh múa vuốt đuổi theo, như con mèo động dục:
Đợi khi Trần Thuật lần nữa bắt được Khổng Nhược Khuê, hơi mên trong người cô bốc lên, người bủn rủn, dựa vào lòng Trần Thuật, không cần ai mượn ai, ôm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận